Nhìn Phùng Thư Nhân chào hỏi, Cổ Dục không khỏi nghĩ thầm trong lòng: Cô nàng có biết, liệu mấy người kia có muốn xem hái nấm không đây?
Thôi kệ, mà trong núi không có đường, cũng chả biết đi theo đường nào. Hay là mình không nên làm đầu tàu nhỉ.
Đang lúc Cổ Dục dời sự chú ý đi chỗ khác thì đột nhiên, hắn thấy ở bụi cỏ phía xa xa có mấy cây nấm trắng mọc ở đó.
Vì Cổ Dục là siêu đầu bếp còn có kỹ năng bậc thầy sinh tồn, cho nên hắn vừa liếc mắt là biết đó là thứ gì. Nấm Mật Ong, một loại nấm mọc dại chủ yếu ở vùng Đông Bắc.
Không chỉ có hương vị thơm ngon, nó còn là một phương thuốc Đông Y, có tác dụng trị trúng gió cảm mạo, tăng cường sức khỏe. Đối với bệnh động kinh cũng hiệu quả, trong đó món gà hầm nấm chính là sử dụng loại nấm này. Sau khi Cổ Dục đi tới, hắn lập tức thu hoạch đám nấm này.
Sau khi đem cất mấy cây nấm vào trong túi, Cổ Dục lại cùng Phùng Thư Nhân hái nấm chung một chỗ. Nhưng so với việc Cổ Dục chú tâm vào hái thì Phùng Thư Nhân lại lơ đễnh hơn nhiều. Nhất là khi cô thấy Cổ Dục dường như cũng có thể nhận biết được mấy loại nấm này.
Vốn cô bé còn đang lo lắng liệu Cổ Dục có thể nhận biết được nấm ăn được và nấm độc hay không. Nhưng hiện tại xem ra thì không cần nữa, cô thỉnh thoảng hái một hai cây, sau đó duy trì khoảng cách nhất định với Cổ dục rồi ngồi nói chuyện trên livestream, cùng với khán giả giải thích một chút kiến thức là được rồi.
Trên đường vừa đi vừa thu hoạch nấm. Ngoại trừ nấm Mật Ong ra, Cổ Dục còn gặp phải nấm Hạt Dẻ. Loại nấm này rất mềm, ăn cũng rất ngon và rất tốt đối với người già. Nó có tác dụng điều hòa huyết áp và cholesterol rất hiệu quả. Hơn nữa nó còn mọc thành một mảng lớn, rất thuận tiện để hái.
Hắn còn phát hiện một ít nấm Hoàng Kim, chính là loại có số lượng ít ỏi. Loại nấm này có thể kháng ung thư.
Trừ cái đó ra còn có nấm Bào Ngư Vàng, nấm Mối, nấm Trứng Gà, loại gì cũng có.
Không hổ là tỉnh Hắc Long Giang, nơi sản xuất nhiều nấm nhất, những thứ này đúng là quá nhiều.
Hắn còn phát hiện ở trong rừng cây Tùng có không ít nấm Tùng. Nấm Tùng này là một loại rất hiếm, đừng nhầm lẫn nó với nấm Thông. Thứ này không đắt, nhưng sản lượng hàng năm cũng rất ít. Hơn nữa, nó còn có thể làm thịt chay, vì khi ăn cảm giác rất giống thịt, ăn rất là ngon. Lúc nhỏ Cổ Dục đã từng ăn qua.
Loại nấm này nâng cao hệ miễn dịch, kháng ung thư, phòng bệnh tiểu đường, kích thích tiêu hóa. Có thể nói là một trong những loại nấm tốt hàng đầu, nhưng tiếc rằng nó không thể trồng nhân tạo. Hơn nữa, chất lượng cũng không ổn định. Trên cơ bản thì hằng năm chỉ có thể mua được theo mùa.
Bây giờ thấy được thứ này, Cổ Dục tự nhủ phải lấy nhiều thêm mới được.
Nhưng khi hắn đang vui vẻ hái nấm thì đột nhiên từ đằng xa vọng tới một tiếng hít thở nặng nề và tiếng bước chân......
“Không đúng…” Nghe âm thanh này, động tác của Cổ Dục dừng lại. Hắn đứng lên, liếc mắt nhìn Phùng Thư Nhân ở sau lưng. Cô nàng vẫn còn đang trò chuyện với khán giả đang xem livestream, Cổ Dục từ từ bước lại gần.
Lúc này hắn còn không quan tâm tới việc bản thân mình có bị lọt vào ống kính hay không, hắn đi thẳng tới bên cạnh Phùng Thư Nhân. Hơn nữa còn kéo cô lại một chút.
“Gì vậy! Tên con trai này từ đâu ra thế?”
“Thư Nhân cùng bạn trai ra ngoài phát trực tiếp sao?”
“Trời ơi! Đau lòng quá!”
“Còn biết phải làm sao? Đành phải tha thứ cho cô ấy thôi…”
Vừa nhìn thấy Cổ Dục, phòng livestream lập tức bùng nổ. Phùng Thư Nhân nhìn về phía Cổ Dục, cô tin rằng Cổ Dục sẽ không phải tự nhiên mà chạy vào ống kính, hắn không phải loại người thích khoe mẽ. Quả nhiên! Khi cô nhìn về phía Cổ Dục, sắc mặt của Cổ Dục không được tốt lắm.
“Chú Dục, sao vậy?”
“Mọi người đừng đoán mò, anh chàng đẹp trai trẻ tuổi này nhìn vậy thôi chứ là chú của tôi đấy.”
Câu trước là Phùng Thư Nhân nói với Cổ Dục, câu sau là hướng về phía người đang xem livestream mà nói.
“Cô có phát hiện hay không, nơi này có chỗ không đúng.” Nhìn Phùng Thư Nhân một cái, tiếp đó Cổ Dục cũng đưa mắt hướng về phía âm thanh kia phát ra, nhỏ giọng hỏi.
“Chỗ nào không đúng… cháu cũng không cảm thấy được gì, chỉ nghe tiếng côn trùng, còn có tiếng gió...” Nghe Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân nhìn quanh sau đó nghi ngờ lắc đầu. Đang ở trong rừng thì nơi an toàn chắc chắn không có, bởi vì nơi này vẫn thường xuyên xuất hiện thú dữ ăn thịt.
Nhưng mà, hiện tại cô cũng không cảm thấy có gì đáng lo.
“Cẩn thận một chút cũng không thừa, bây giờ chúng ta từ từ quay lại.” Thấy Phùng Thư Nhân không cảm thấy được điều gì, Cổ Dục cũng do dự một chút. Nhưng hắn vẫn tin vào kỹ năng sinh tồn dã ngoại của mình hơn, cho nên vẫn cẩn thận nói ra nghi hoặc.
Nghe được lời Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng không phản bác lại. Cô cũng đi theo Cổ Dục từ từ đi ngược trở lại. Khi nhóm của hắn sắp ra khỏi khu vực này, đột nhiên bụi cỏ trước mặt họ lắc lư một hồi. Sau đó, một con thỏ lớn màu xám từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài.
Nhìn con thỏ vừa nhảy ra, Phùng Thư Nhân khẽ nở nụ cười rồi vỗ vai Cổ Dục, nói: “Này chú Dục! Chỉ là một con thỏ, chú quá nhạy cảm…”
Thế nhưng cô còn chưa nói hết câu, một con lợn rừng cực kỳ to lớn đang bám theo con thỏ này nhảy ra...
Đúng vậy! Không có nhìn lầm đâu, chính là một con lợn rừng đuổi theo sau con thỏ này đến đây.
Tuyệt đối không nên xem thường lợn rừng, nó chính là một loài vật ăn tạp. Tức là ngoài việc ăn rau quả, lương thực các loại, bọn chúng cũng ăn cả thịt.
Thỏ con, rắn, những động vật này cũng nằm trong thực đơn của bọn chúng!
Vậy nên, nếu như nhìn thấy lợn rừng đuổi bắt thỏ thì cũng đừng quá ngạc nhiên. Bọn chúng chỉ là không muốn đi săn, không có nghĩa là bọn chúng không thể săn mồi.