Tiếp đó, Cổ Dục lấy ra một cái vòi xịt nước. Cái vòi này là hắn mua về để rửa chiếc xe bán tải kia. Nhưng giờ chưa cần phải rửa thì có thể mang ra tắm cho heo.
Cái vòi bắn ra dòng nước áp lực mạnh, không ngừng va chạm lên thân con lợn. Từng mảng bùn cũng vì thế mà rơi ra.
Không thể không nói, những đám bùn bám trên người nó thật dày. Sau khi Cổ Dục tắm rửa sạch sẽ xong, cơ thể con lợn này nhìn gầy đi trông thấy. Tiếp theo là chà lông, chà da, cọ xà bông cho thơm tho.
Cổ Dục lúc bình thường cũng thường xuyên tắm cho Vua Núi, nên việc này hắn rất thông thạo.
Có thể là vì nước giếng nên con lợn rừng to lớn này càng ngoan ngoãn. Nó kệ cho Cổ Dục tắm. Ban đầu, Cổ Tú Tú vẫn còn e dè con lợn này, chỉ dám sờ nhẹ nó một cái rồi nhảy ra xa. Nhưng sau mấy lần thử, cô bé phát hiện con lợn này rất ngoan nên mới cười hì hì rồi giúp chú heo con dễ thương này tắm rửa.
Qua một tiếng đồng hồ, sau khi Cổ Dục dùng miếng bọt biển cọ rửa sạch sẽ xong, một con lợn rừng lớn với những họa tiết trên cơ thể xuất hiện trước mặt hắn.
Chẳng qua nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện những họa tiết ấy là những vết thương, hay những vết cào do đánh nhau với gấu hoặc hổ gì đó mới tạo thành. Con lợn này mang nhiều vết thương như vậy cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Không biết nó đã thoát khỏi cửa tử không biết bao nhiêu lần rồi nữa.
Nhưng nếu như nó ngoan ngoãn sống ở đây cùng Cổ Dục, chắc hẳn tới cuối đời nó cũng không phải trải qua những điều đó nữa đâu!
Cổ Dục đang dùng vật liệu gỗ để làm một cái ổ đơn giản cho con lợn rừng kia. Cái ổ này ngoại trừ có thể cản chút mưa gió, còn lại cũng không có tác dụng gì. Nếu như nó không thích thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Chẳng qua, nếu nó không thành thật, vậy thì Cổ Dục sẽ không nương tay với nó. Xử lý xong, Cổ Dục liền không để ý tới nó nữa.
Mặc dù có lòng tin đối với nước giếng của bản thân, Cổ Dục vẫn chưa tự tin thái quá. Đám thú hoang này mới được cho ăn một ngày, hắn cũng không dám coi chúng là bạn của mình.
Chuẩn bị xong bên phía con heo rừng lớn này, Cổ Dục chuẩn bị đi làm cơm trưa.
Cổ Tú Tú một mực đi theo bên cạnh Cổ Dục, vòng tới vòng lui giúp hắn làm cơm trưa. Đương nhiên, cô bé cũng muốn giúp một tay và tiện ăn ké luôn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, cô bé liền chạy đi tìm Lưu Phi Phi cùng chơi. Bình thường Lưu Phi Phi sẽ cùng Cổ Tú Tú chạy sang đây chơi. Nhưng đêm qua Lưu Phi Phi đã nói, hôm nay hai mẹ con sẽ đi lên thị trấn. Bọc sách của cô bé bị hỏng, mẹ bé muốn đi mua cho túi sách mới cho bé. Tính ra buổi chiều cũng đã về, vì vậy Cổ Tú Tú đi sang tìm cô bé.
Sau khi Cổ Tú Tú đi khỏi, Cổ Dục cảm thấy dù sao cũng không có việc gì cần làm nên hắn định đi câu cá.
Đêm qua ngủ quá muộn, dẫn đến buổi sáng hôm nay hắn dậy trễ, còn chưa kịp câu cá gì cả.
Khiêng cần câu, Cổ Dục đi đến bên cạnh giếng. Ngồi xuống cạnh giếng, hắn đem lưỡi câu buông xuống.Theo lưỡi câu tiếp tục chìm xuống, Cổ Dục cũng ngồi tính toán.
Thời điểm dây câu đã thả hơn một trăm sáu mươi mét thì ngừng lại. Mà tại khoảng cách này, Cổ Dục đang tại tính xem sẽ câu lên được gì.
Kỹ năng là chuyện không thể nào, bởi vì yêu cầu dây câu không chạm đáy. Nếu là cá, lượt câu thứ nhất chắc chắn là loài cá đáng tiền. Nhưng mà, cá Sú Mì là loài cá sống từ 2 m đến 60 m dưới mặt biển, chắc chắn không phải cái này.
Cá Sủ Vàng thì sống trong khu vực có độ sâu trong khoảng 0 m đến 80 m, cũng không phải loại cá này.
Vậy cũng chỉ có thể là cá Ngừ Vây Xanh.
“Lại là một anh chàng khổng lồ, phải cẩn thận không nó chuồn mất!”
Trong lòng đại khái đoán ra danh tính của con cá này, Cổ Dục cũng bắt đầu kéo dây câu lên.
Quả nhiên vừa nhấc lên, Cổ Dục lập tức thấy bên dưới có cá. Tiếp đó, dây câu bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi ở dưới giếng, cần câu cũng bị kéo trở thành một cái đường vòng cung. Cổ Dục đối với cảm giác này cũng tương đối quen thuộc, lập tức cứng rắn kéo con cá lên......
Câu cá quả thật là một việc đòi hỏi kỹ thuật. Mặc dù Cổ Dục ưa thích câu cá, nhưng số lần câu của hắn thực tế không nhiều. Cho nên kỹ năng câu cá của hắn vẫn chưa được rèn luyện, hiện tại vẫn lấy sức lực làm chủ. May mắn là sức mạnh của bản thân hắn không nhỏ, bằng không thật đúng là phiền phức.
Vật lộn tầm nửa tiếng, Cổ Dục cuối cùng đem con cá còn đang giãy dụa kéo lên bờ. Nó vừa ra miệng giếng, Cổ Dục liền cười, quả nhiên là cá Ngừ Vây Xanh.
Kích cỡ của con cá này thật khó đoán, hình như đây con cá lớn nhất hắn từng câu. Thân hình của nó tầm khoảng một mét sáu, cân nặng ít nhất cũng phải trên dưới bảy mươi lăm kg.
“Nếu bán con cá này, vài triệu có lẽ không thành vấn đề đấy!”
Nhìn con cá Ngừ Vây Xanh còn đang dãy dụa, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Loại cá này sẽ chết nếu rời khỏi nước, bởi chúng có đặc tính giống nhiều loài cá mập. Mỡ cá của chúng có cấu tạo tương đối nguyên thủy, cần không ngừng bơi mới có thể thu được dưỡng khí, dừng lại là sẽ chết. Điều này cũng là lý do cho việc chúng không thể trực tiếp phối giồng.
Đương nhiên, bây giờ cũng có ít người đang chăn nuôi loài này. Tuy nhiên, những con cá ngừ được nuôi nhốt đều là cá con bị đánh bắt từ dưới biển. Tiếp đó, người nuôi thả chúng và bán trong trang trại của họ. Loại hình chăn nuôi này cũng không phải kiểu phối giống đúng nghĩa như sinh ra cá con rồi chăm sóc chúng.
Nhưng với bể nước của mình, Cổ Dục cũng không cần lo lắng tới vấn đề rằng chúng sẽ chết. Nguyên do tại sao thì hắn cũng không rõ. Thế nhưng bên giờ bên trong bể, ngoại trừ cá Sủ Vàng ra thì cũng có 6 con cá Ngừ Vây Xanh, tính cả con này là 7. Hiện tại chúng vẫn đang sống rất tốt.
Tiện tay đem con cá này vứt vào bên trong bể nước bí mật, Cổ Dục lại tiếp tục câu.