CHAPTER 14
~oOo Cậu còn sống?oOo
~“ LINH LIÊN…”
Người đã gọi Linh Liên chính xác là. HẢI MINH.
Linh Liên không một chút chần chừ chạy ngay về phía Hải Minh. Ôm anh thật chặt. Cô khóc. Rất nhiều. Lúc Hải Minh mất tích cô không hề rơi dù chỉ một giọt nước mắt, không tỏ ra buồn vì cô biết anh cần cô chăm sóc bố, chăm sóc người con gái anh yêu. Từ lúc đó cô đã sống không chỉ vì bản thân mà vì cả anh trai mình. Và ngay lúc này đây, cô vỡ òa. Anh cô đã quay lại.
Linh Liên mạnh mẽ như cách bố cô đã dạy, cô sẽ gánh vác mọi trách nhiệm thuộc về Hải Minh nếu anh chết.
Nhưng kết thúc rồi.
“ Này, có cần phải như vậy không?”
Hải Minh vẫn thế, vẫn cái giọng chọc ghẹo em gái.
Còn Liên, cô không hề tức giận, ngược lại còn cười hạnh phúc. Rời khỏi vòng tay ấm áp của Hải Minh. Cô đẩy anh về phía trước.
“ Em đi đây.”
Khoảng im lặng bao trùm. Chỉ còn anh và cô. Hai trái tim. Chung nhịp đập.
Hải Minh nhìn Lam Thư.
Cảm xúc lẫn lộn.
Anh tiến về phía cô.
Chân tay bất giác cứng đờ. Không thể tiến cũng không thể lùi. Chỉ đứng đó. Nhìn cách Hải Minh đến bên cô.
Rồi một cách nhẹ nhàng nhất, anh ôm lấy cô. Vỗ về, sự cô đơn, những giọt nước mắt và tất cả những nỗi đau cô đã chịu suốt thời gian qua.
“ Cậu vẫn còn sống. ”
Lam Thư thì thầm đủ để Minh nghe. Cô rơi khỏi vòng tay Hải Minh. Khẽ chạm vào khuôn mặt đẹp như điêu khắc ấy.
“Ốm quá !!”
Giọng cô run run.
Cô nhìn anh mãi không rời. Như thể sợ rằng, nếu quay đi. Lúc quay lại Hải Minh sẽ biến mất.
Những giọt nước mắt cứ thay phiên nhau rơi. Lam Thư không dám tin rằng Hải Minh đang đứng trước mặt cô. Nếu đó chỉ là một giấc mơ, cô sẽ không bao giờ muốn tỉnh. Nhưng đó là sự thật.
“ Tại sao? Tại sao lại cứu tôi? Mạng sống đối với cậu dễ dàng đổi như vậy sao? Cậu cứu sống thân xác tôi nhưng cậu giết chết tâm hồn tôi.”
Cô khóc to hơn.
“ Cậu là đồ ích kỉ. Tôi ghét cậu. Tôi ghét cậu, Hoàng Hải Minh.”
Lam Thư ngồi thụp xuống.
Bao nhiêu tháng qua, cô chỉ đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Chỉ cố tỏ ra đã nguôi ngoai.
Nhưng sự thật, vết thương đó vẫn đau. Vì quá sâu… không thể chữa lành.
“ Cậu ghét tôi cũng được. Hận tôi cũng được. Nhưng cho dù có quay lại hoàn cảnh đó bao nhiêu lần, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Hải Minh nắm lấy vai Lam Thư. Khẳng định.
“ Tôi vẫn sẽ làm… tôi không thể mất em. Tôi không thể, Lam Thư.”
Hải Minh không chần chừ thêm một phút giây nào nữa, ghé sát mặt Lam Thư. Đặt lên môi cô một nụ hôn. Đó là câu trả lời của tất cả. Sự cô đơn. Nước mắt. Và cả nỗi đau.
“ Chúng ta về thôi.”
Âm vang nhẹ nhàng.
----------------------------
Bảo Linh quả có tài nấu ăn ngon. Những món ăn của cô tỏa hương thơm chết người khiến Minh Huy không tài nào ôn thi được.
“ Này, cô tính ở đây đến bao giờ?”
Minh Huy ột miếng khoai tây chiên vào miệng.
“Đã bảo đừng ăn bóc mà.”
Bảo Linh lườm anh, đưa Minh Huy một tờ khăn giấy.
“ Biết rồi, biết rồi. Chừng nào cô đi đây?”
“ Chừng nào anh chịu kết hôn với em.”
Bảo Linh mỉm cười trả lời Minh Huy trong khi trang trí thức ăn.
“ Cô chưa tốt nghiệp mà? Sao kết hôn được.”
Anh cố kiếm cớ cho qua chuyện.
Bảo Linh nhìn anh cười nửa miệng.
“ Em tốt nghiệp rồi mới về đây, thưa anh.”
[ Bảo Linh học hệ 10 năm và cô chưa thi Đại Học]
“ Tôi sẽ không kết hôn với cô. Cái này ăn được không?”
Bảo Linh cười thành tiếng trêu chọc.
“ Cô cười cái gì?”
Minh Huy hằn học.
Bảo Linh nhún vai. Cô tiến gần Minh Huy, nhìn anh vẻ chăm chú. Rồi nháy nháy cặp lông mi khiến anh mắc nghẹn.
“ Cô điên thật luôn…”
Minh Huy thản thốt.
“ Em… sẽ ở lại đây với anh.”
Câu nói của Bảo Linh làm Minh Huy sặc nước.
“ Bảo Linh, cô lại định giở trò gì đây?”
“ Em mặc kệ. Anh đồng ý hay không.”
Nói rồi cô ngồi xuống ghê. Ăn phần cơm của mình.
Minh Huy ngừng đũa. Giận dỗi bỏ lên phòng.
“ Con nhỏ này muốn mình chết mới vừa lòng mà.”
Minh Huy càm ràm.
Anh ngã lưng xuống giường.
Nhìn thấy chiếc điện thoại để trên bàn.
Ra là điện thoại của Lam Thư. Vì đi vội nên chưa nhặt và lo cãi vã với Minh Huy nên không nhớ.
“Điện thoại cũng không cầm. Tôi lấy luôn cho cô chừa.”
Nói rồi Minh Huy quăng sang một góc.
---------------------------
“ Để tôi đưa cậu về.”
Hải Minh lên tiếng sau khi về đến thành phố.
Đoạn đường về nhà Lam Thư không phải ngắn. Nhưng Hải Minh quyết định tản bộ.
“ Một năm qua cậu sống như thế nào, Hải Minh?”
“ Rất tốt. Còn cậu?”
“ Không tốt một chút nào.”
Hải Minh khẽ siết chặt tay Lam Thư.
“ Tại sao?”
“ Vì cậu.”
Anh nhìn cô đau xót. Giá mà anh quay về sớm hơn. Chắc chắn cô đã khóc rất nhiều vì anh.
“ Từ bây giờ, Lam Thư, không được khóc nữa và cậu cũng không được khóc trước mặt ai ngoài tôi, biết chưa?”
Lam Thư im lặng gật đầu.
--------------------------
Minh Huy đợi Lam Thư trước nhà cô hơn một tiếng.
Anh quay đầu khi nghe tiếng bước chân.
“ Cô để quên điện thoại. Tôi mang trả. Cảm ơn tôi… đi.”
Câu nói bị ngắt quãng khi Huy nhìn thấy Thư đang tay trong tay với một người con trai.
“ Anh là ai?”
Minh Huy chau mày.
“ Vậy cậu là ai?”
Hải Minh không trả lời mà hỏi ngược Minh Huy.
Minh Huy cười khẩy.
“ Tôi hỏi trước.”
“ Nhưng tôi không thích trả lời.”
Hải Minh đáp lại.
“ Vậy… xin tự giới thiệu. Tôi tên Phan Minh Huy, hiện là bạn trai của Lam Thư.”
Cuộc chiến giữa hai chàng trai.
Một - mạnh mẽ và điềm tĩnh.
Một - nghịch ngợm và đáng sợ.