Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc


PART IV
CHAPTER 17
~oOo Không thuộc về tôi… oOo
~Biệt thư Blue:
King – koong:
Bảo Linh đẩy cánh cửa không khóa, bước vào nhà.
“ Cô, hôm qua không về?”
Minh Huy nhìn đôi mắt sưng húp của Bảo Linh.
Một thoáng áy náy dâng lên trong lòng. Ngày hôm qua, anh không hề quên lời hứa đó. Và cũng không có ý định đi tìm Lam Thư. Chỉ là…
Bảo Linh tiền về phía cửa chính cùng chiếc vali trên tay.
Đồ đạc và mọi thứ như đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
“ Chìa khóa nhà, em để trên bàn. Tiền nhà và tiền ăn em đã chuyển khoản cho anh. Cảm ơn đã giúp đỡ suốt thời gian qua. Tạm biệt.”
Minh Huy im lặng.
“ Cô quyết định đi. Không tiễn.”
Cô mỉm cười chua chát. Những gì bản thân đã nghĩ đang diễn ra rất đúng.
Biết chắc chắn Minh Huy sẽ hành động như vậy.
Nhưng tại sao lại đau đến thế !!!
À… thì ra cô vẫn hy vọng. Lần cuối cùng, Minh Huy sẽ đối xử tốt với cô.
Reng – reng:
“ …”
[ “ MOM?” ]
[ “ Trở về Mỹ? Tại sao?” ]
[ “ HỦY HÔN?” ]
Gương mặt Minh Huy tối sầm. Đi nhanh về phía Bảo Linh đứng. Bắt lấy cánh tay cô. Siết chặt.
“ Đau.”
Bất ngờ. Cô thốt lên.
“ Cũng biết đau. Nói, tại sao lại hủy hôn?”
Cô tiếp tục cười như một kẻ tâm thần.

“Đây là điều anh muốn, không phải sao? Việc gì phải tức giận.”
“ Lòng tự tôn của tôi không cho phép bị người khác từ bỏ. Chỉ có tôi được phép hủy hôn với cô, còn cô thì không?”
HAHA –
“ Anh không cho phép. Hay anh sợ... sợ một lần nữa bị bỏ rơi như Sophie đã từng.”
Minh Huy luôn trở nên giận giữ khi có ai đó nhắc đến Sophie. Đó là vết thương lòng chưa bao giờ lành mà anh luôn trốn tránh.
“ CÂM MIỆNG."
“ Tại sao? À.... anh cũng biết đau lòng sao?"
" Cô..."
" Sophie đi rồi. Cô ấy mãi mãi không thuộc về anh, Phan Minh Huy."
Bảo Linh hét lên trong đau đớn. Nắm chặt tay. Những chiếc móng đâm vào lòng bàn tay cô.
Cô không cảm thấy gì. Bởi lòng cô còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
“ Cô ấy không thuộc về tôi. Còn tôi, mãi mãi KHÔNG THUỘC VỀ CÔ.”
Anh nhấn mạnh từng chữ.
Độc ác.
Bảo Linh thoát khỏi bàn tay như đang muốn nghiền nát cô.
“ IM ĐI.”
Bỏ chạy. Cô không muốn nhìn con người tàn nhẫn này thêm một phút giây nào nữa.
Minh Huy nhìn Bảo Linh chạy đi.
Anh hối hận về những gì mình vừa nói.
Phải, anh luôn lạnh lùng với Bảo Linh. Tuy, anh không muốn tổn thương cô.
Đây là lần đầu tiên…
Bảo Linh hét vào mặt Minh Huy.
Là lần đầu cô nhìn anh bằng ánh nhìn căm phẫn.
Cũng là lần đâu Bảo Linh chạy trốn khỏi anh.
Việc Bảo Linh rời xa khỏi anh là điều Minh Huy muốn.
Nhưng khi cô thật sự buông tay, cảm giác lại không hề thoải mái.
Trong suốt 5 năm qua, cô quấy rối cuộc sống của anh, Minh Huy không thích việc đó nhưng hoàn toàn không ghét cô.
Không yêu cô. Nhưng nói không rung động là dối trá.
Tuy, Minh Huy là người cố chấp. Anh không chấp nhận được việc đón nhận thêm một ai đó.
-------------------------------------
[ “ Hiệu trưởng, người muốn tôi gặp ai?” ]
[ “Đây là ý của ta cũng là yêu cầu của bố cậu Hải Minh.” ]
Hải Minh im lặng. Xoay xoay ly rượu trong tay.
Cánh cửa được mở ra.
Người con gái mặc chiếc váy trắng hở lưng để lộ làn da trắng hồng, mang một đôi giày cao gót vừa phải, đôi môi đỏ quyến rũ đi kèm mái tóc nâu uốn xoăn nhẹ.
Cô như một nữ thần xinh đẹp và quyến rũ.
Nếu như trước đây, Hải Minh chắc chắn sẽ bị thu hút.
Nhưng bây giờ chỉ là sự thờ ơ.
“ Xin chào.”
Khiết Nhi bắt tay Hải Minh.
Vẻ mặt không quen biết như đây là lần đầu gặp mặt.
Thì ra đây là vị “ hôn thê” của anh sao?
Người bố Hải Minh muốn anh kết hôn là Lê Khiết Nhi – con gái Hiệu trưởng Học Viện?
“ Cô đóng kịch hay thật.”
Hải Minh cảm thán.
“ Im lặng.”
Anh nhìn cô khó hiểu.
Trong suốt buổi, Khiết Nhi luôn tươi cười và giả vờ gật gù khi được nghe bố mình giới thiệu về Hải Minh. Chẳng phải cô ta đã biết tỏng tòng tong từ đầu rồi hay sao??
“ Cậu có gì không hài lòng sao Hoàng Hải Minh?”
Khiết Nhi khẽ liếc nhìn anh khi lái xe.
" Không được phép gọi như vậy. Và nhân tiện, tại sao cô không học trường diễn xuất nhi?”

Hải Minh cười đểu.
“Ý cậu là tôi vừa rồi đóng kịch trước mặt bố ?”
“ Thông minh đấy !!!”
Khiết Nhi cười lớn.
“ Cậu nói xem, người thông minh như tôi tại sao phải học diễn xuất. Cậu vừa công nhận đấy thôi !!!"
Hải Minh cứng họng.
“ Vậy xem như tôi sai.”
KÉT...
Khiết Nhi thắng gấp làm cả hai đều chúi về phía trước. Cô vừa nghĩ ra một kết hoạch.
“ Này, có thật cô có bằng lái không?”
Hải Minh giận giữ.
“ Cậu đã có người yêu?”
Gương mặt Hải Minh lúc này vô cùng khó coi.
“ Yên tâm. Chỉ là tôi phải biết.”
“ Không có.”
Hải Minh không tin được mình vừa trả lời. Anh việc gì phải nói với cô ta?
Khiết Nhi nhìn Hải Minh không thoải mái. Có lẽ cô đã vô tình nhắc đến chuyện không nên.
“ Vậy cũng tốt. Tôi muốn chúng ta diễn một vở kịch với bố tôi và bố cậu.”
Cô nhanh chóng giải mã sự khó hiểu của Hải Minh.
“ Thật ra tôi đã có người trong mộng. Tôi nghĩ cậu và tôi đều không muốn tiến hành cuộc hôn nhân này. Vì vậy ...”
“ Hiểu rồi.”
Khiết Nhi nhanh chóng đạt được mục đích.
“ Hải Minh, tôi có thể gọi cậu như vậy ?”
“ Tùy cô.”
-------------------------------
[ “ Không còn lí do ở lại Hàn Quốc. Minh Huy, con phải trở về. ]
[ “ Mẹ đã ủng hộ đi. Tại sao?” ]
Minh Huy không đồng ý với quyết định của mẹ mình.
[ “ Ta không muốn con trai mình kết hôn với một đứa con nuôi. Chỉ vì chiều lòng bà nội con. Tự nguyện hoặc bị bắt. Tùy con.” ]
Bà cúp máy…
Ta không muốn con trai mình kết hôn với một đứa con nuôi.
“ Vậy ra mẹ không thích Bảo Linh.”
~~Bảo Linh nhìn cô gái đang ăn tô mỳ và cảm thấy ganh tỵ.
Cô bây giờ thật thảm hại.
Tất cả số tiền bố mẹ nuôi cho, Bảo Linh đã dùng đóng học phí học Nấu ăn và trả nhà cho Minh Huy.
Cô không thể gọi điện và xin được nữa.

Bởi, một đứa con nuôi sẽ không bao giờ dám đòi hỏi quá nhiều.
Nhận nuôi cô khi họ biết mình không có khả năng sinh con. Điều đó biến Bảo Linh từ một đứa trẻ mồ côi trở thành con gái của gia đình danh giá – cha là giáo sư và mẹ là bác sĩ.
Nhưng, năm cô được 5 tuổi, mẹ cô mang thai và sinh được một cậu bé kháu khỉnh.
Từ đó, họ đặt tất cả tình thương vào em trai cô Trịnh Chí Anh.
Ba người họ là một gia đình. Bảo Linh vốn chỉ là người dưng.
“ Cho con hai tô.”
Bảo Linh hướng mắt đến giọng nói quen thuộc.
“ Ngồi đi, Bảo Linh.”
Giọng cô gái nhẹ nhàng.
“ Không cần thương hại.”
Lam Thư im lặng đặt một chiếc ghế cạnh mình.
Cô không hề có ý định sẽ ăn nhưng vô tình nhìn thấy dáng vẻ của Bảo Linh, Lam Thư đã quyết định bước vào.
Lam Thư hiện tại không muốn giúp đỡ ai vì ngay chính bản thân cô còn bất lực.
Nhưng nhìn Bảo Linh, cô muốn giúp.
“ Nếu chị không xuất hiện. Minh Huy sẽ quên được Sophie.”
Bảo Linh bật khóc. Nhìn Lam Thư giận giữ.
“ Tất cả là tại chị. Tại chị. Tại chị.”
Cô đánh liên tục vào Lam Thư.
Đau khổ. Sụp đổ. Mọi thứ đã mất hết.
Lam Thư để mặc Bảo Linh đánh mình. Vì cô biết nỗi đau nơi thân xác này không là gì so với vết thương lòng của Bảo Linh hiện tại.
“ Bảo Linh, nghe này. Cậu ta không thuộc về cô. Cho dù tôi có xuất hiện hay không?”
Cô gái bé nhỏ ngừng tay. Giương mắt nhìn Lam Thư.
KHÔNG THUỘC VỀ TÔI???
Anh ta mãi mãi không thuộc về tôi?
Bảo Linh, hãy nhìn vào sự thật trước mắt em.
Tôi. Là sinh ra.
Không bao giờ thuộc về em.
Đừng yêu kẻ đáng chết như tôi. Em xứng đáng được hơn thế !!!
*** Mình mới edit lại chap này !!! Những bạn đã đọc hy vọng sẽ đọc lại dùm mình. Hôm trước mình viết nhưng quá bận nên chưa edit. Mình cũng sợ thất hứa nên đã up bản không hoàn chỉnh. Thành thật xin lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận