Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc

CHAPTER 20
~oOo Hạnh phúc cuối Oo
~Bảo Linh mệt mỏi nhìn màn hình máy tính.
Cô đã nghỉ việc ở Oreo được một tháng.
Đều đặn một tháng đi nộp đơn xin việc nhưng liên tục bị từ chối.
Và cũng đều đặn một tháng cô không dám liên lạc với Thế Đạt. Bởi câu nói của anh tối hôm đó.
~ Quá Khứ
~Bảo Linh gương mặt vô hồn bước ra từ văn phòng Tổng công ty.
Cô đối đầu với Minh Huy? Cô thực sự muốn?
Cô biết cá tính của Minh Huy.
Nói được làm được.
“ Linh.”
“ Anh.”
Bảo Linh quay đầu khi nghe Thế Đạt gọi.
“ Em sao vậy?”
Cô lắc đầu.
“ Em nghỉ việc rồi.”
“ Tại sao?”
Phản ứng tự nhiên là bất ngờ.
“ Không có gì.”
Qua ánh mắt của cô, cậu có thể đoán được Lí do rất đơn giản. Vì anh chàng Giám đốc.
Tám năm quen biết cô. Thế Đạt làm sao có thể không biết người Bảo Linh yêu thương.
“ Anh ta ép em?”
“ Không.”
“ Vậy tại sao? Anh muốn biết.”
Thế Đạt hơi mất bình tĩnh.
“ Anh là ai mà có quyền được biết?”
Từ xa truyền đến một giọng nam trầm ấm.
Thế Đạt nhìn anh. Cúi chào, ánh mắt giận giữ.
“ Giám đốc.”
“ Trả lời câu hỏi của tôi.”
Thế Đạt khẽ liếc nhìn Bảo Linh.
Gương mặt cô biểu cảm trông phức tạp.
Có sợ sệt, có chán ghét và rõ hơn hết là có yêu thương.
“ Vì tôi là bạn tr…”
“ Thôi đi anh.”
Bảo Linh lên tiếng.
“ Bảo Linh…”
Thế Đạt gọi tên cô.
Từ trước đến giờ, có ai đó hỏi về mối quan hệ của hai người cô chỉ im lặng còn Thế Đạt hay nói đùa mình là bạn trai của Bảo Linh.
Nhưng lúc này, cô không muốn cậu nói điều đó với Minh Huy.
Bởi cô vẫn còn …
Thế Đạt nhìn cô ánh mắt tràn đầy bi thương.
Cô biết cậu đau lòng. Cô biết nhưng cô không muốn Minh Huy hiểu lầm.
“ Yêu anh, khó vậy sao?”
Thế Đạt nói khẽ chỉ vừa đủ để Bảo Linh nghe thấy.
Không đợi câu trả lời.
Cậu kéo cô lên xe.
Minh Huy nhìn. Mỉm cười.
Anh đã có câu trả lời chính xác. Bảo Linh vẫn còn yêu anh.
Suốt đoạn đường về nhà cô. Thế Đạt không hề nói thêm bất cứ gì.
~ Kết thúc ~
Cô thở dài khi nhớ lại câu nói của Thế Đạt.
Suốt 8 năm qua, cô biết tình cảm của cậu nhưng Bảo Linh chỉ xem Thế Đạt như một người anh trai không hơn không kém.
Tám năm trước, cô bỏ đi khỏi nhà Minh Huy được Lam Thư giúp đỡ. Chị ấy yêu thương cô như em gái. Tưởng như đã có một cuộc sống mới tốt đẹp. Nhưng, …
Không bao lâu sau, cô nghe em trai của mình - Chí Anh kể về kế hoạch của gia đình Minh Huy.
Bảo Linh bị sock. Hoàn toàn mất niềm tin vào mọi thứ.
Cô bị trầm cảm.
Bảo Linh đã tìm đến cái chết.
Và người cứu cô là cậu.
Người giúp cô trở lại cuộc sống bình thường là cậu.
Cậu cho đi tất cả những thứ mình có mà không hề đòi hỏi Bảo Linh bất cứ gì.
Chỉ là đã tám năm, vẫn chẳng có gì thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người.
Thế Đạt không thể đợi được nữa khi thấy người Bảo Linh thực sự yêu đã quay về.
Cậu biết. Bảo Linh trong lòng vẫn chỉ mãi yêu người đó. Và cũng biết, người đó chính là người đem đến đau khổ cho cô.
“ Em có chuyện gì?”
Lam Thư nhìn thấy Bảo Linh thở dài ngao ngán, hỏi.
Tuy không cùng quan hệ huyết thống nhưng tám năm qua cô đã sớm coi Bảo Linh là em gái mình.
“ Chị có phù hợp với công ty mới không?”
Bảo Linh đánh trống lảng.
“ Cũng hợp.”
Lam Thư khó khăn đáp.
Cô đã dùng số tiền của Bảo Linh để hoàn thành việc học. Tốt nghiệp loại Giỏi nhưng 4 năm qua cô nàng vẫn chưa ổn định chỗ làm.
“ Bảo Linh.”
Cô gọi.
“ Minh Huy và em còn chuyện để gặp mặt sao?”
“ Không có.”
Bảo Linh trả lời.
Không thoải mái.
“ Cậu ta một tháng ngày nào cũng đến tìm em. Mà thôi, chị đi đây.”
-----------------------------------
Sân bay:
“ Chào cậu chủ.”
Người đàn ông mặc Vest đen nhanh chóng cầm lấy hành lí.
“Đưa tôi đến công ty. Mang tất cả hồ sơ nhân viên vào phòng trước khi tôi đến.”
Hải Minh lạnh lùng ra lệnh.
“ Cậu không nghỉ ngơi sao?”
Người con gái xinh đẹp đi cạnh lên tiếng.
“ Không có trong lịch trình.”
Anh đáp.
-------------------------------------
Minh Huy ngước nhìn căn phòng ở lầu 3 vẫn sáng đèn.
Một tháng qua, anh rất kiên trì theo đuổi cô như một người con trai theo đuổi bạn gái.
Nhưng Bảo Linh một chút cũng không cảm động.
Lẽ nào anh đã sai khi đánh giá tình cảm của cô.
“ Lam Thư.”
Cô quay đầu nhìn thấy thằng cha khó ưa.
“ Tại sao giờ này ở đây?”
Anh nhìn cô. Khó mở lời.
Cô nhìn anh. Đã tám năm không gặp. Phải công nhận hắn vẫn chẳng thay đổi gì mấy.
“ Chúng ta có thể đi đâu đó nói chuyện?”
“ Về?”
Lam Thư ngạc nhiên khi Minh Huy chủ động đề nghị.
“ Bảo Linh. Tôi biết hai người giờ rất thân thiết.”
Cô chưa kịp từ chối đã bị Minh Huy ngăn chặn.
Big ban bar:
“ Trước đây cô còn nợ tôi một điều kiện còn nhớ không?”
Minh Huy mở lời. Nhấp một ngụm rượu.
Thằng cha nhớ dai tè…HAHA
Lam Thư chỉ im lặng gật đầu.
“ Làm ơn. Giúp tôi.”
“ Chuyện gì?”
Minh Huy đã thực sự thay đổi.
Đây là lần đầu tiên anh cầu xin một ai đó.
“ Bảo Linh…”
Lam Thư cười.
“ Cậu biết bản thân vừa nói gì chứ?”
“ Biết. Tôi hoàn toàn nghiêm túc.”
“ Tại sao lại là Bảo Linh?”
Giọng Lam Thư run run. Cô vẫn đang cố giữ bình tĩnh.
“ Vì tôi yêu …”
Không đủ kiên nhẫn nghe hết câu.
“ Yêu??? Cậu không biết bản thân và gia đình cậu đã làm gì với Linh sao? Cậu có biết con bé đã khổ sở như thế nào? Có tư cách để nói yêu ?”
Lam Thư, ánh mắt khinh bỉ, nhìn Minh Huy.
Anh phẫn nộ đứng dậy.
“Tôi biết tất cả… Tôi biết vì tôi cô ấy bị trầm cảm. Tôi biết vì tôi Bảo Linh đã bao lần cố tự tử. Tôi biết tôi là thằng tồi tệ không đủ tư cách nói yêu Bảo Linh. Nhưng tôi… tôi sẽ không từ bỏ. Tôi không muốn mất cô ấy một lần nữa. Trải qua chừng đó năm tôi mới dám quay về và đối diện. Cô nghĩ tôi không khổ sở sao?”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Minh Huy là một tên cứng đầu.
Một tên cứng đầu không bao giờ cho phép bản thân khóc.
Hắn ta chỉ khóc khi quá đau khổ.
“ Linh…”
Lam Thư ngạc nhiên.
Con bé nãy giờ vẫn ở đây nghe mọi chuyện.
“ Chị… em muốn nói chuyện với anh ta.”
Bảo Linh ngồi xuống chiếc ghê đặt cạnh Minh Huy.
“ Em đến đây làm gì?”
Giọng anh khàn khàn.
“ Là dối trá. Anh đừng tự lừa bản thân mình nữa. Thói quen. Đó không phải là yêu.”
Ha – Anh cười.
“ Em nghĩ em hiểu rõ tôi?”
“ Dù anh có muốn nghe hay không. Cái thứ tình cảm anh đối với tôi lúc này không phải tình yêu.”
Cô đứng dậy. Rời đi.
“ Em nghĩ vì cái thói quen vớ vẩn tôi phải mất tám năm mới dám đối diện sao?”
Anh siết chặt tay cô.
“Đừng tự ình là đúng. Tôi yêu ai. Thích ai. Quan tâm ai. Tôi biết rõ.”
Minh Huy nhấn mạnh từng chữ.
Cô cười một cái rõ to.
Như đốt cháy sự giận giữ trong lòng Minh Huy.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt đủ thiêu rụi cái sự kiên định Bảo Linh đặt ra mỗi lần đối diện với Minh Huy. Gia tăng lực siết chặt cô khiến Bảo Linh đau đớn.
Kéo cô thật mạnh. Anh Hôn Cô. Nụ hôn với vị mặn của nước mắt, vị cay nồng của rượu, vị máu.
Anh hôn cô.
Để chứng minh anh yêu cô.
Để khẳng định với bản thân, anh quay lại vẫn chưa quá muộn. Bởi cô đang đáp lại nụ hôn của anh.
“ Bảo Linh…”
Thế Đạt đứng im bất động.
Nhìn hai người đang hôn nhau trước mắt mình.
Anh không dám tin.
Cô đã chấp nhận Minh Huy.
Cô đã chấp nhận Minh Huy.
Tình yêu của tôi đối với em không mang ý nghĩa.
Tám năm qua, em chưa bao giờ để tâm đến nó dù chỉ một lần. Chỉ do tôi đã hy vọng quá nhiều.
Đối với em, anh là một người anh trai. Em quý anh. Nhưng anh ấy là người duy nhất nắm giữ chìa khóa mở trái tim em. Em yêu anh ấy.
Từ lúc gặp lại, em đã biết. Trái tim này chỉ thuộc về một người.
Tám năm là một khoảng thời gian quá dài để trao đi. Để chờ đợi. Và để hối hận.
*** Chap mới ra lò. Tuần này lại trễ vì lí do máy tính nhà mình cũng chưa có sửa. Phải sang nhà bạn viết ké đó mờ. Thông cảm. ^^
** Mình tính kéo dài chuyện tình của Minh Huy và Bảo Linh thêm nhưng mà mình cũng sợ đau khổ nhiều quá tội lắm, ột chút happy. Và cũng sợ mình không có thời gian viết quá dài bạn đọc sẽ thất vọng.
* Mình cũng có một vài tin không vui lắm. Là năm nay 12 rồi, học hành cũng nhiều lên nên cũng đang sợ sẽ dời lại lịch Post truyện. 2 tuần mình mới Post truyện một lần ( nhưng là 2 chap một lần í ). Và các đọc giả cứ tận hưởng những vui vẻ trong part IV này đi nha. Sang Part V là lại có biến á… I’m so sorry ^^
Và cuối cùng. Like Và Vote ình với nha !!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui