Phía dưới võ đài bên trái khung xương luồng khí tím đã huyễn hoá thành cánh tay xương màu tím vung lên tóm lấy Tatsumi nhưng hắn đã kịp nhận thức được vấn đề.
Tận dụng phản lực giữa sự va đập của cây thương và khung xương hắn đẩy ngươi ra xa.
Khi chân vừa chạm đất thầy mình thoát được khỏi cánh tay đó hắn liền đổi thề cầm thương sang thế phóng và dồn lực ném về phía Kuro.
Thanh thương xé giạt không khí mà lao nhanh chóng ghim vào khung xương tuy không hề bị tổn thương gì nhưng cũng đem lại chút chấn động cho hắn lúc này Tatsumi không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn một quyền đấm tới.
Từ đầu Kuro đã cảm nhận vào khoá hắn bằng Kenbunshoku nên cũng không ngạc nhiên khi hắn nhảy ra đằng sau.
Tuy đòn đó hắn cho dù đỡ cũng chẳng ảnh hưởng hay xê xích tí gì nhưng hắn không thích, không muốn mình cừ thế bị đánh rất nhàm chán nên liền dùng tốc độ kinh khủng của mình mà tránh đi đòn tấn công đó.
Lúc xuất hiện thì đã ở mép võ đài bên kia nhìn Tatsumi giọng cười nhạo nói.
“Ngươi cũng chỉ có nhiêu đó thôi sao nếu vậy thì cứ về nhà trốn đi vì sẽ không làm được bất cứ gì đâu mà còn làm hại người khác đấy”
Nghe lời ấy Tatsumi hắn gần như đã mất đi sự tỉnh táo của mình đâm đầu lao nhanh về phía hướng Kuro.
Thấy được điều này hắn cười không ai thấy giải đi khung xương chung quanh mình đón đợi đòn tấn công đó.
Khi Tatsumi chỉ còn cách hắn một khảng thì bỗng dưng Kuro hắn tiến lên một bước tay trái vung lên một cái đã tóm được đầu và giữ hắn nguyên vị khiến hắn không nhúc nhích gì được.
Lúc này con ngươi màu tím yêu dị toả ra luồng năng lượng vô hình nhanh chóng truyền vào đầu hắn đưa Tatsumi vào trong ảo cảnh vô tận.
Trong đó hắn được nhìn lại từng cái chết của những người thân cũ đã mất kia thậm chí là những người khác, thời gian cứ thế trôi trong ảo cảnh cũng đã hơn trăm ngày rồi nhưng thực tế bên ngoài chỉ là cài nháy mắt mà thôi.
Qua lúc đó Kuro hắn thả Tatsumi ra, giáp quỷ Incursio trên người hắn cũng đã biến mất trong mắt hắn lộ ra một vẻ tuyệt vọng khó hiểu.
Hiện giờ trong thâm tâm hắn đã biết lúc trước Lubbock đã phải chịu những gì thật kinh khủng không gie có thể hình dung được điều đó.
Mặc kệ hắn ngồi thất thần ở đó Kuro hắn nhúng người lên tới chỗ Esdeath nhìn nàng chằm chằm khói đen trên mặt cũng đã biến mất lộ ra khuôn mặt yêu dị đó khiến nàng càng thêm yêu thích hắn.
“Ngươi tên là Rozen sao”
Nghe nàng hỏi vậy hắn ngạc nhiên nhìn qua Blood nhưng không trách phạt gì vì trước sau nàng cũng sẽ biết thôi.
“Đúng vậy a ta tên thật là Uchiha Rozen thế ngươi còn gì muốn biết không”
“Thế ta có thể gọi ngươi là Honey không”
Trên gò má hơi đỏ lên khiến hắn có chút động lòng khi nhìn nàng.
“Được em muốn ta là gì cũng được à mà ta cảnh cào trước nha em chỉ thuộc về riêng Rozen ta thôi không phải bất kì ai khác nếu ta thấy chuyện không hay thì tự hiểu lấy”
Giọng hắn nghiêm túc nhắc nhở nàng rồi quay sang nhìn Blood dặn dò.
“Ngươi hãy chăm sóc kĩ nàng ấy nếu có bất kì chuyện gì xảy hay nàng bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc thì ngươi nên sám hối trước đi là vừa”
Giọng nói đầy băng lãnh cùng đe doạ thế nhưng Blood vẫn cuối đầu xem nó như là một chân lí đáp lại.
“Thần có thể dùng mạng mình để bảo đảm sẽ không có bất cứ gì có thể tổn hại đến người”
Nghe vậy trên môi hắn hiện lên nụ cười thoả mãn.
“Được rồi ta tin ngươi hãy làm cho tốt việc của mình”
Nói xong quay sang nhìn Esdeath ánh mắt ấm áp nhẹ giọng nói.
“Ta không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của em cũng như của thế giới này khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ đưa em đi đến nơi mình thuộc về tới lúc đó hãy giữ gìn sức khoẻ đừng tự làm tổn thương chính mình biết không”
Không đợi nàng hiểu hết câu nói thân hình hắn đã hoá thành không khí biến mất, lúc này mọi thứ xung quanh đều đã trở lại như bình thường Tatsumi hắn vẻ mặt ngờ nghệch từ từ đứng dậy đi xuống khán đài ra về.
Esdeath nàng thấy về liền muốn bắt hắn lại nhưng Blood ngăn nàng lại và thì thầm.
“Chủ Nhân thời cơ chưa tới đây không phải lúc đâu”
Nghe thế nàng liền buôn lỏng biết nên nghe theo Blood là đúng rồi bảo hắn tuyên bố kết thúc sự kiện với lí do nàng đã nhìn trúng người khác rồi.
Về đến căn cứ Tatsumi hằn cừ bần thần ra một góc khiến ai cũng lo lắng thấy tình trạng này Lubbock liền tiến tới hỏi nhỏ hắn.
“Có phải hắn ta đã cho cậu thấy những điều đó”
Nghe câu hỏi ánh mắt hắn lúc này lại càng âm trầm hơn nhẹ gật đầu một cái.
“Ừm tôi đã thấy tất cả, tất cả bọn họ đều chết không ai còn sống cả thật sự rất đáng sợ”