Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Khi tan sở, Diệp Thiến cởi bỏ chiếc áo khoác xinh xắn như người mẫu xe đua và tự mặc đồ của mình. Áo phông đen, quần váy đen, giày thể thao màu hồng và một chiếc túi nhỏ.

"Tan làm, đi thôi!"

Triệu Dật đứng lên, nhìn từ trên nhìn xuống, cười nói: "Mặc dù bộ quần áo này không gợi cảm bằng bộ trước nhưng cảm thấy phù hợp với cô hơn..."

Diệp Thiến trợn mắt nhìn Triệu Dật: "Tôi chính là sinh viên nên đương nhiên quần áo kia không hợp với tôi."

Triệu Dật và Diệp Thiến bước ra cạnh nhau và hỏi: "Cô học trường đại học nào?"

"Đại học Tất Nam năm 3. Còn anh thì sao, hình như tuổi anh cũng không lớn lắm chắc cũng đang học đại học chứ? Tuy rằng thoạt nhìn rất điềm đạm nhưng có vẻ cũng chỉ trạc tuổi tôi."

Cũng trạc tuổi cô ư?

Tốt thôi. Vậy thì cũng trạc tuổi cô.

Triệu Dật cười nói: "Đại học công thương, ngành Quản trị Kinh doanh, còn cô thì sao?"

"Khoa vũ đạo."

Ánh mắt Triệu Dật vô thức quét qua eo thon mảnh mai của Diệp Thiến, đôi chân thon thả đầy cân đối. Quả thực là do luyện khiêu vũ mà luyện ra một dáng người chuẩn như vậy.

Triệu Dật khen ngợi nói: “Chẳng trách cô có thân hình tốt như vậy. Người tập vũ đạo mặc kệ là ngồi hay đi đường đều vô cùng có khí chất.”

Diệp Thiến cười nói: "Ngày thường anh toàn tán tỉnh các cô em như vậy sao?

Triệu Dật nở nụ cười: "Tôi có nói linh tinh hay không, chẳng lẽ cô nhìn chính mình trong gương không thấy được sao?"

Mặc dù Diệp Thiến không bị lời nói của Triệu Dật dỗ dành, nhưng khóe miệng trong vô thức không khỏi nhếch lên một chút.

Ai mà không thích được người khác khen ngợi?

Đặc biệt là lời khen chân thành...

Hai người lên xe, Diệp Thiến ngồi ở ghế phụ lái, ánh mắt có chút mới lạ: "Mặc dù mấy ngày nay tôi cũng đã ngồi ở trên xe để cảm nhận một chút. Thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực sự được ngồi ở vị trí ghế phụ lái.”

Triệu Dật cười nói: "Nếu có hứng thú thì có thể tới lái. Miễn là cô có bằng lái."

Ánh mắt Diệp Thiến bỗng sáng lên: "Gia đình tôi mở một trường dạy lái xe. Tôi đã có bằng lái xe từ lâu, kỹ năng lái xe của tôi rất ổn... nhưng tôi có thể lái thật sao?"

Triệu Dật đang định khởi động xe, nghe được lời của Diệp Thiến thì dừng lại: "Nếu không cô thử đi?"

Diệp Thiến do dự và nói: "Không tốt lắm! Đây là chiếc xe mới của anh, thậm chí anh còn chưa lái nó."

Không tốt lắm?

Nói như vậy chính là trong lòng cô ấy đang rất vui vẻ.

Triệu Dật mở cửa xe không chút do dự bước xuống xe: "Không có vấn đề! Tôi để cho cô làm người đầu tiên lái xe mới của tôi, như vậy thì ấn tượng của cô đối với tôi khắc sâu thêm một chút…”

Diệp Thiến cắn môi nhưng trong lòng không khỏi kích động.

"Vậy thì tôi thực sự lái nhé?"

Triệu Dật gật đầu: "Cô lái xe đi! Chỉ cần đừng gấp gáp, đừng va vào người khác là được."

Diệp Thiến cười và nói: "Anh nghĩ tôi là một tài xế tay mơ sao? Kỹ năng lái xe của tôi không kém gì những tài xế lão làng đâu. Tôi lái xe tính ra cũng đã nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ lái một chiếc Ferrari... "

"Được! Vậy cô lái!"

Diệp Thiến thấy Triệu Dật chân thành, cũng không phải là nói cho có lệ, cho nên cô cũng không khách khí: "Cảm ơn! Tôi rất muốn trải nghiệm cảm giác lái một chiếc Ferrari."

Mặc dù Triệu Dật cũng muốn trải nghiệm phần thưởng hấp dẫn của việc "lái Ferrari bằng một tay", nhưng hắn cũng không vội vàng.

- ---

Dù sao, hắn mới chỉ vừa gặp Diệp Thiến một lúc, tương lai sẽ còn rất nhiều cơ hội.

Hơn nữa, hệ thống quét hình đánh giá điểm đặc thù là căn cứ vào phong cách sống riêng tư và sức khỏe thể chất, chứ không thể đánh giá tính cách của một người. Tính cách như thế nào cần chính mình tiếp xúc mới có thể cảm nhận rõ ràng nhất.

Triệu Dật nhìn lướt qua Diệp Thiến, phát hiện Diệp Thiến là một người đẹp có phẩm chất cao. Mặc kệ là tương lai có cơ hội quan hệ sâu hơn, hoặc chỉ là để giành lấy phần thưởng Chiết Hoa Thủ hay không thì việc kết bạn với một người đẹp cũng không có vấn đề gì.

Còn về sau có trở thành bạn bè hay không thì cứ chờ xem thôi.

...

Diệp Thiến ngồi vào ghế lái, khởi động xe một cách cẩn thận rồi lái xe ra khỏi cửa.

Tuy rằng kỹ năng lái xe rất xuất sắc, thế nhưng nghĩ đến việc mình đang lái một chiếc xe gần năm triệu tệ. Va chạm một chút là không biết mất bao nhiêu tiền không khỏi khiến người ta phải dè chừng.

Xe đi ra khỏi cửa hàng 4s, lập tức thấy được ở phía bên ngoài là một chiếc Ferrari F8. Vẻ ngoài màu vàng chói mắt, đúng phong cách của Ngụy Xuyên.

Triệu Dật vẫy tay với Ngụy Xuyên đang lái xe, đồng thời liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi bên ghế phụ lái.

Quả thực rất xinh đẹp, dù là đang ngồi nhưng Triệu Dật cũng có thể nhìn thấy những đường nét khỏe khoắn và rãnh ngực sâu hun hút bên dưới cổ áo hình chữ V kia. Tuy nhiên chỉ là một cô gái mua nước chăm chỉ, cho nên Triệu Dật không có hứng thú tìm tòi thêm.

Ngụy Xuyên nhìn thấy Diệp Thiến đang lái xe, ánh mắt thoạt nhìn có chút kinh ngạc, sau đó thầm ngưỡng mộ trong lòng.

Quá rộng rãi!

Khả năng tán tỉnh chị em của anh Dật chính là lớn như vậy. Chính mình mua chiếc xe giá 5 triệu tệ cũng còn chưa lái thử vậy mà trực tiếp cho em gái lái thử trước!

Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Cao tay!

Thực sự cao tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui