Vẫn là đi từng bước một tốt hơn.
Cho dù như hiện tại, Triệu Dật chỉ mới có được hệ thống hơn ba tháng, tài sản đã có hơn 100 triệu. Hơn nữa bây giờ đã có tiền trong tay, đầu tư cổ phiếu công ty Caterpillar Industry này, lại thêm giao dịch cổ phiếu với Công ty dược phẩm Lôi Sâm tốt thì tiền lời sẽ rất lớn.
Triệu Dật đã gửi lại số tài khoản của công ty vào trong nhóm, sau đó sao chép số tài khoản đó rồi gửi cho Chu Lâm.
Triệu Dật: Tôi muốn đầu tư lướt một đợt sóng chứng khoán Mỹ. Mang hai trăm nghìn tệ đó cộng thêm tiền riêng của cậu (nếu có) gửi vào tài khoản này, tôi dẫn cậu theo một trận.
Chu Lâm: Được rồi! Tôi còn có năm mươi nghìn tệ tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn. Tôi sẽ gom lại gửi qua cho cậu.
Triệu Dật: OK! Đợt lướt sóng lần này sẽ mất khoảng ba ngày. Sau đó có lẽ tôi còn muốn giao dịch một đợt sóng ở địa phương. Tiền của cậu tôi sẽ giữ lại, trước khi ăn tết sẽ trả lại cho cậu, cho cậu một bất ngờ lớn. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Chu Lâm: Tựa vào cây lớn để hưởng bóng mát, ngồi chờ đại ca đưa đi chơi!
Triệu Dật: OK! Cứ chờ xem.
Triệu Dật tắt điện thoại, nghĩ một chút rồi ló đầu ra khỏi giường.
Triệu Dật: “Đông Lai, Lý Dương! Các cậu có tiền không? Tiền mừng năm mới hay gì đó, đại loại là có thể vận dụng được…”
Quách Đông Lai và Lý Dương hơi ngạc nhiên.
Quách Đông Lai: "Có! Ba mươi nghìn tệ."
Lý Dương: "Hai mươi nghìn tệ."
Triệu Dật cười nói: "Nào! Gửi tiền cho tôi. Tôi sẽ kiếm cho các cậu một chút quỹ tán gái…”
Đối với Quách Đông Lai và Lý Dương, Triệu Dật lại có thái độ khác. Trước đây hắn còn thử thách lòng tin của Lục Đào và hai người kia. Nhưng mà đối với Quách Đông Lai và Lý Dương thì không cần.
Quá ít tiền.
Không cần thiết.
Triệu Dật cũng nghĩ rằng mình đã dẫn theo Lục Đào và Chu Lâm, cũng không quan tâm đến việc dẫn thêm hai người nữa, dù sao thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Kiếm được một hai nghìn lợi nhuận đối với Triệu Dật mà nói, có thể chỉ là một chai rượu. Nhưng đối với người bình thường, tiết kiệm một chút có thể dùng làm tiền sinh hoạt trong một hai năm. Cũng có thể dẫn bạn gái đi xem phim, mua nhà hay gì đó hàng chục lần...
Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến mình. Xem như là cải thiện cuộc sống sinh hoạt của bạn cùng phòng.
Quách Đông Lai và Lý Dương không nói hai lời lập tức gửi tiền.
Quách Đông Lai: Cảm ơn đại ca đã dẫn dắt!
Lý Dương: Cảm ơn đại ca đã dẫn dắt!
Đương nhiên bọn họ cũng không nghĩ nhiều cái gì cả. Người có tiền như Triệu Dật chẳng lẽ còn có thể lừa mấy chục nghìn của họ sao?
Đây đơn giản là đại ca dẫn đi chơi!
Triệu Dật cười nói: Được rồi! Vài ngày nữa tôi sẽ trả lại tiền cho các cậu.
Lục Đào ở đối diện nhìn thấy cảnh này, nở một nụ cười rồi leo xuống giường, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Hắn muốn đi xoay tiền.
Mặc dù trước mắt Lục Đào có một triệu, lần trước vay tiền đã kiếm được tổng cộng 2,7 triệu tệ, bây giờ trong tay đã có 3,7 triệu. Nhưng Triệu Dật cũng không nói giới hạn là bao nhiêu, nhiều tiền không có vấn đề gì, vậy tại sao hắn không làm một lần cho thật lớn?
Hắn vẫn nhớ những gì Triệu Dật đã nói với hắn, sẽ đưa hắn chơi thêm vài lần nữa để hắn có thể kiếm đủ tiền. Nếu sau này hắn phải đi theo con đường làm một viên chức nhà nước thì đừng vì tiền mà phạm tội. Vì nhân dân làm chút chuyện tốt, tranh thủ làm một vị quan lớn.
Bây giờ có cơ hội như vậy, làm sao hắn có thể bỏ lỡ được chứ?
Triệu Dật cũng không quan tâm bọn hắn có thể gom bao nhiêu tiền. Dù sao đầu tư bao nhiêu, độ tín nhiệm cao bao nhiêu thì càng kiếm được bấy nhiêu.
Triệu Dật nằm xuống, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Đến 10 giờ sáng hôm sau, tiền của tất cả mọi người đã được gửi vào tài khoản của Công ty đầu tư Phi Dật. Triệu Dật cũng đã chuyển toàn bộ tiền của chính mình và của Chu Lâm vào tài khoản công ty.
Triệu Dật nhận được tin từ phía Đới Lương, nhận được bao nhiêu, theo thứ tự như thế nào.
Tôn Lượng gửi 30 triệu, Ngụy Xuyên gửi 15 triệu, Lục Đào là 20 triệu.
Triệu Dật: @Mọi người, Mọi người! Tiền của mọi người tôi đều nhận được rồi. Trong đó Anh Lượng là 30 triệu, tôi biết anh Lượng là người có tiền, nhưng không ngờ hai người các cậu cũng giàu như thế sao?
Ngụy Xuyên: Tôi vay cha tôi một khoản, sau đó cộng tất cả số tiền tôi có. Còn thế chấp xe và nhà, chỉ gom được bấy nhiêu. Nếu muốn nhiều hơn thì chỉ có nước đi bán thận!
Lục Đào: Ngưỡng mộ anh Xuyên còn có nhà và xe để thế chấp. Tôi là một sinh viên nghèo, không có gì để thế chấp cả, chỉ có thể vay chú Hai. Số tiền lớn như vậy, mợ Hai của tôi nhất định sẽ phải hỏi rõ ràng nha. Thế nên tôi đã giải thích rõ ràng mọi chuyện trước, sau đó chú Hai đồng ý cho tôi vay 20 triệu. Nhưng mà muốn nhận lại một nửa lợi nhuận, tôi muốn khóc quá…
Ngụy Xuyên: Ha ha ha! Thực tế cậu chỉ có 10 triệu, trong lòng tôi bỗng nhiên ổn định hơn rồi!