Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Diệp Thiến bất đắc dĩ nói: "Vẻ đẹp hình thể của vũ công rất quan trọng nha, nếu ăn quá no thì bụng sẽ phồng lên, đâu có được đẹp đúng không?”

Trong đầu Triệu Dật theo bản năng xuất hiện hình ảnh Diệp Thiến mặc trang phục vũ công bó sát, nhưng cái bụng nhỏ lại phồng lên, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng.

Hình ảnh kia thật sự có chút buồn cười...

Diệp Thiến nhìn thấy Triệu Dật cười như vậy, lập tức biết trong đầu hắn đang tưởng tượng ra hình ảnh gì, cô tức giận vỗ Triệu Dật một cái: "Đem hình ảnh trong đầu anh thanh trừ sạch sẽ cho tôi, đó chỉ là anh tưởng tượng mà thôi!"

Diệp Thiến đánh Triệu Dật xong, bỗng nhiên lại cảm thấy động tác này hình như có chút thân mật, nhất thời thoáng có chút ngượng ngùng, cô vội vàng nói: "Chúng ta đi vào đi."

Bạch Nguyệt nhìn Diệp Thiến mặt đỏ bừng, cười hì hì nói: "Thiến Thiến, mặt của cậu sao lại đỏ vậy?"

Diệp Thiến bị vạch trần, nhất thời có chút xấu hổ nói: "Có chút nóng."

Bạch Nguyệt cười ha hả nói: "Nóng à! Sợ là trong lòng nóng mới đúng, ha ha..."

Sau khi vào nhà hát, ba người đã tìm được vị trí của mình. Diệp Thiến xách theo túi của mình đi vào hậu trường trước.

Thay đổi trang phục, trang điểm, và chờ đến lượt biểu diễn.

Thứ tự biểu diễn đã được sắp xếp từ trước nên không cần phải chờ đợi quá lâu. Hơn nữa sau khi biểu diễn xong thì việc của Diệp Thiến cũng coi như xong. Có thể đạt giải hay không thì là chuyện của ban giám khảo.

Triệu Dật và Bạch Nguyệt ngồi cùng nhau, xem các màn trình diễn khác trên sân khấu.

Bạch Nguyệt đột nhiên hỏi: "Anh thích xem biểu diễn vũ đạo lắm sao?"

Triệu Dật mỉm cười, cũng không giấu diếm nội tâm của mình mà đáp: "Thực ra cũng không quá thích, chủ yếu là vì không có hiểu lắm. Nhưng mà một điệu nhảy hay thì có thể thu hút mọi người, tôi vẫn có động lực để xem nha.”

Suy nghĩ một lát, Triệu Dật nói thêm: “Ví dụ trong buổi Gala Lễ hội mùa xuân hằng năm. Khi xem những màn ca hát và nhảy múa quy mô lớn như vậy, tôi cảm thấy rất đã mắt. Mặc dù đều là các công ty biểu diễn, nhưng mà những màn múa đơn hoặc múa đôi kia rất đặc sắc, có nhu có cương nhìn rất đẹp mắt và rất hấp dẫn. À! Tỷ như điệu múa Phật Quan m nghìn tay, tôi cảm thấy nó rất rung động đấy..."

Bạch Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Dật: "Con người anh như vậy mà cũng khá thành thật đó nha."

Triệu Dật cười nói: “Đây cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Phần lớn người bình thường chắc hẳn cũng có cảm giác như vậy đối với vũ đạo mà.”

Bạch Nguyệt cười nói: "Đúng vậy! Thật ra tôi cũng vậy, xem cũng không hiểu lắm. Nhưng Thiến Thiến múa thực sự rất đẹp. Trước đây tôi đã xem cô ấy biểu diễn một lần, lúc đó còn chưa mặc trang phục biểu diễn. Bây giờ thay trang phục, có cả bối cảnh thuỷ mặc chắc chắn sẽ càng đẹp mất hơn.”

Triệu Dật tò mò hỏi: "Cô ấy diễn là loại vũ đạo gì vậy?"

Bạch Nguyệt giải thích: "Vũ đạo chia thành rất nhiều loại. Đoán chừng mọi người đều quen thuộc với múa ba lê và múa Latin. Thiến Thiến học chuyên ngành là múa cổ điển, lần này cô ấy tham gia múa điệu múa cổ điển ‘Phiến Vũ Đan Thanh’ nhìn rất đẹp đó nha."

Triệu Dật ừ một tiếng: "Tôi rất mong chờ đấy."

Bạch Nguyệt cười nói: "Đương nhiên thích thì tốt, không thích cũng không sao. Mỗi người có gu thẩm mỹ khác nhau, sở thích cũng khác nhau. Anh có thể đến đây, ở khán đài cổ vũ cậu ấy đã là sự ủng hộ lớn nhất rồi. Như vậy Thiến Thiến cũng đã rất vui vẻ."

Triệu Dật mỉm cười: "Vui vẻ thật sao?"

Bạch Nguyệt cười nói: “Thiến Thiến là người hướng nội, không giống tôi tùy tiện như vậy. Ừm! Triệu Dật! Anh đây là đang theo đuổi cậu ấy sao?”

Triệu Dật hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy có phải hay không?"

Bạch Nguyệt trả lời khẳng định: "Chắc chắn là như vậy rồi! Nếu không sao lại đưa cô ấy về lúc nửa đêm. Lại đặc biệt cùng cô ấy đến viện dưỡng lão, còn tặng nhiều quà như vậy. Bây giờ lại đến cổ vũ hỗ trợ cô ấy tham gia cuộc thi…”

Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Vậy cô cảm thấy tôi là người như thế nào?"

Bạch Nguyệt chớp mắt mấy cái: "Rất tốt nha! Có nhan sắc, có tiền đồ, có khí chất, là người tốt. Này! Tôi khen anh thì anh cũng đừng kiêu ngạo nha. Tôi chỉ bày tỏ quan điểm cá nhân của tôi mà thôi, cũng không phải của Thiến Thiến."

Triệu Dật có thể quét hình xem độ thiện cảm của hai người. Thực ra độ thiện cảm của hai người họ đối với mình đều rất rõ ràng. Nhưng mà dù là vậy thì cũng phải giả vờ khiêm tốn một chút.

Cũng không thể nói thực ra tôi biết thái độ của các cô đối với tôi. Tôi còn biết độ thiện cảm của cô đối với tôi cao hơn một chút so với cô ấy...

Triệu Dật cười nói: “Biết tôi tốt rồi sao không giúp tôi nói tốt một chút nhỉ?”

Bạch Nguyệt không nhịn được cười: “Vậy tôi được lợi gì chứ?”

Triệu Dật cười nói: "Tôi mời một mình cô đi ăn tôm. Chọn con lớn nhất và đắt nhất, cứ thoải mái ăn đến khi nào no thì thôi!"

Hai mắt Bạch Nguyệt chợt sáng lên: "Đây là lời anh nói đó nha! Không được phép chơi xấu nuốt lời đấy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui