Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Khoa Nghệ thuật Phát thanh Truyền hình và Dẫn chương trình của Bạch Nguyệt thật đúng là dựa vào miệng mồm để kiếm cơm. Loại vị trí này đòi hỏi nhiều và khó xin vào hơn. Người dẫn chương trình truyền hình và phát thanh viên có thể dễ dàng trúng tuyển được sao?

Trong thực tế xã hội quan hệ lớn hơn năng lực này, cho dù bạn có năng lực mà không có quan hệ thì bạn cũng phải ngoan ngoãn chịu đựng và chờ đợi. Thậm chí bạn cần phải trả giá bằng một vài thứ mới có thể đổi lấy được một cơ hội.

Triệu Dật hỏi: "Bây giờ các cô đã là sinh viên năm 4 rồi thì cũng có thể đi thực tập. Vẫn còn hơn nửa năm, có thể thử nhiều nơi xem sao."

Bạch Nguyệt ừ một tiếng: "Nếu có thể thực tập, hơn nữa tìm một công việc thực tập ở đài truyền hình thì sau này chuyển lên nhân viên chính thức cũng sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà rất khó tìm nha. Hiện tại yêu cầu rất cao, mà bình thường cũng ít tuyển thực tập sinh. Tôi đã thử hỏi qua nhiều nơi nhưng đều không được, vẫn là tiếp tục tìm thêm chỗ khác. Trước tiên cứ tìm một công ty chuyên nghiệp, nếu như chờ đến năm sau vẫn không được thì cứ tùy ý, dù sao cũng phải ăn cơm."

Triệu Dật cười nói: “Cô là người ở đâu?"

Bạch Nguyệt trả lời: "Tôi là người Giang Châu. Không phải nội thành, là ở ngoại thành có hơi xa."

Triệu Dật cười nói: "Vậy chắc cô cũng sẽ không định quay lại đó để phát triển, dù sao ở lại thành phố lớn cũng có nhiều cơ hội hơn một chút."

Bạch Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy! Một địa phương nhỏ, nếu như không phải là mối quan hệ quá vững thì càng đừng nghĩ đến.”

Triệu Dật gật đầu đồng ý. Phàm những địa phương càng nhỏ, nguyên tắc của những mối quan hệ này càng được thể hiện nghiêm trọng hơn. Hơn nữa ở một nơi nhỏ thì có thể có mấy vị trí như vậy? Lại còn nhiều người như thế, ai có thể vào được chứ?

Triệu Dật cũng không nói giúp đỡ gì cả. Thứ nhất, mối quan hệ xã hội của hắn ở Giang Châu không đủ mạnh. Thứ hai, quan hệ của hắn với Bạch Nguyệt còn chưa phát triển đến mức đó.

Nếu có một cơ hội thích hợp, thuận tiện giúp thì cũng sẽ giúp đỡ. Nhưng muốn vì cô ấy mà nỗ lực hết mình đi giúp đỡ thì hơi quá.

Bây giờ mọi người chỉ là bạn bè, hắn không có nghĩa vụ này đúng không?

Triệu Dật và Bạch Nguyệt tùy ý trò chuyện, xem các màn biểu diễn vũ đạo khác nhau trên sân khấu.

Có một số màn biểu diễn thật bắt mắt. Cũng có những tiết mục cảm thấy ồn ào ngoài sức tưởng tượng, khiến người ta không thể tập trung được...

Cả Triệu Dật và Bạch Nguyệt đều chú ý vào việc trò chuyện, tán gẫu cũng rất tùy ý. Cho đến khi Diệp Thiến ra sân khấu thì cả hai mới ngừng nói chuyện và tập trung xem.

Nếu đã là đến đây để cổ vũ, tốt xấu gì cũng phải nghiêm túc xem một chút.

Lúc này Diệp Thiến đã thay trang phục cổ trang, ống tay áo dài bay bổng bay lượn. Tay cô cầm một chiếc quạt xếp bằng lụa, trên quạt còn có tua rua. Nhìn qua cả người tràn đầy linh khí, cộng thêm dáng vẻ ung dung nhàn nhã, trông thật giống nàng tiên ở cung trăng.

Âm nhạc vang lên, đằng sau Diệp Thiến xuất hiện hoạt ảnh sáng tối một mảng lớn. Giống như mặt trăng, lại như sóng nước, nhẹ nhàng lăn tăn, lúc rõ ràng lúc trong suốt. Diệp Thiến lại vừa vặn đứng ở trung tâm của hoạt ảnh này.

Ống tay áo dài tung bay, quạt xếp bay lượn, cả người như tiên nữ. Thân hình mềm mại, thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp nữ tính, khiến Triệu Dật cũng xem hết sức chăm chú.

Màn múa đơn cũng không kéo dài nhưng đến cuối cùng khi kết thúc thì khán giả như vỡ òa, tiếp đó là một tràng pháo tay cực kỳ nồng nhiệt. So với mấy tiết mục trước thì tiếng vỗ tay cũng nhiều hơn hẳn.

Bạch Nguyệt hào hứng nói: "Thay đổi trang phục, phối hợp với phông nền, đúng là hoàn toàn khác biệt nha! Trông đẹp mắt hơn nhiều so với khi tôi xem cô ấy luyện tập trước đây!"

Triệu Dật vừa vỗ tay vừa khen ngợi: "Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên. Câu này chắc chắn có ý nghĩa như vậy."

Bạch Nguyệt nhìn đám người nhiệt liệt vỗ tay đáp lại: "Tôi cảm thấy rất đẹp đó, không biết có đoạt giải được hay không?"

Triệu Dật cười nói: "Vậy thì phải hỏi những vị khách quý chấm điểm ở hàng ghế đầu rồi. Cũng không biết có bí mật mờ ám gì hay không..."

Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: "Tôi thấy anh nhìn mọi thứ đều rất thực tế nha."

Triệu Dật nhún vai đáp: "Nếu là cuộc thi thì chắc chắn sẽ có phân cao thấp. Cho dù là có lợi ích thì danh dự và giải thưởng cũng là một loại lợi ích. Nếu có lợi ích, những người có thực lực yếu hơn đương nhiên sẽ tìm cách đi cửa sau. Đây không phải là chuyện bình thường sao? Ví dụ như khi nhóm khách này cùng nhau gặp mặt, rồi một người có địa vị trong đó có vẻ như đùa giỡn nói một câu thí sinh số XX là cháu gái của tôi, đang muốn trải nghiệm cuộc sống một chút. Cho dù hắn không nói gì thì mọi người cũng sẽ nể mặt..."

Bạch Nguyệt cười nói: "Đối với mấy chuyện này anh hiểu biết rất rõ nhỉ!"

Triệu Dật cười nói: "Chuyện này không phải là rất đơn giản hay sao? Làm thế nào có được địa vị trong giới? Còn không phải là hôm nay anh ủng hộ tôi, ngày mai tôi sẽ giúp đỡ anh lại sao, hơn nữa sẽ đưa kiệu hoa đến khiêng anh đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui