Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Nếu như không có nhiều kinh nghiệm mà đặt chân vào thương trường, sợ là sẽ bị người ta lừa đến quần cũng không có để mà mặc!

Triệu Dật có phần năng lực này của Thương Hải thăng trầm, bây giờ hắn có thể so sánh với mấy lão già đã kinh doanh nhiều năm. Nói đơn giản là cho dù bây giờ Triệu Dật không có hệ thống, chỉ cần dựa vào năng lực Thương Hải thăng trầm này cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Ngoài ra còn có thẻ hoàn tiền tiêu phí sơ cấp và trung cấp, một thẻ hoàn tiền tiêu phí mua nhà. Mấy cái này cộng lại giá trị đoán chừng cũng hơn 10 triệu.

Triệu Dật đầu tư một đợt này, chút tiền ấy không xem là nhiều. Nhưng mà cảm giác được miễn phí thì có thể giống nhau sao?

Khổ cực kiếm tiền và tiền từ trên trời rơi xuống, cảm giác này có thể giống nhau sao?

Rất thích!

Hợp đồng đã ký, đợt đầu tư này cũng như ván đã đóng thuyền. Tất cả mọi người cũng không còn lo lắng, lập tức nghĩ đến chuyện ăn mừng.

Mọi người trong nhóm đầu tư quyết định ăn một bữa cơm, xem như là tiệc ăn mừng. Đương nhiên Triệu Dật cũng không có ý kiến gì.

Buổi tối, mọi người tập trung ăn cơm, cha của Tôn Lượng là Tôn Hoành cũng đến. Nhà họ Lục có Lục Thần, Tô Nhã và nhóm bốn người Triệu Dật.

Bầu không khí của bữa cơm này rất hài hòa, nhưng mà đối với bốn người trẻ tuổi như Triệu Dật mà nói thì có hơi ràng buộc. Dù sao người lớn đều ở đây, nhưng mà ai cũng biết ý nghĩa của bữa cơm này.

Đây là tiệc ăn mừng một đợt đầu tư kết thúc, nhưng mà cũng sinh ra một nhóm nhỏ.

Có cơ sở là lần hợp tác tốt đẹp này, sau này mấy nhà hợp tác với nhau sẽ ngày càng nhiều.

Sau bữa ăn, Tô Nhã và Triệu Dật cùng nhau đi ra ngoài, cười nói: “Tiểu Dật! Trưa mai có rảnh không? Cô muốn mời cháu đến nhà ăn bữa cơm, cô tự mình xuống bếp.”

Triệu Dật cười nói: “Được ạ! Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, Phi Phi cũng có mặt phải không ạ.”

Tô Nhã mỉm cười: “Ừm! Cô sẽ gọi điện thoại cho nó, để cho nó về nhà ăn cơm.”

“Vâng!”

Ở cửa nhà hàng, Lục Thần vỗ bả vai Triệu Dật nói: “Ngày khác hẹn cháu uống trà. Gần đây tôi mới khám phá ra một quán trà ngon, uống một mình có chút không nỡ…”

Triệu Dật cười nói: “Được! Nghe chú nói cũng biết là đồ tốt rồi. Loại chuyện tốt như thế này làm sao cháu có thể từ chối đây!”

Lục Thần cười, quay người rời đi. Tôn Hoành cũng tới chào tạm biệt Triệu Dật: “Tiểu Triệu! Sau này chúng ta chính là người một nhà. Có chuyện gì cứ việc nói với chú đấy.”

Triệu Dật mỉm cười nói: “Được ạ! Nếu thực sự có cần, cháu cũng sẽ không khách sáo với chú Tôn.”

Sau khi ba vị trưởng bối rời đi, bốn người thanh niên liếc mắt nhìn nhau rồi cười.

Ngụy Xuyên nói: Tôi biết các cậu vừa rồi đều không uống được nhiều vì có người lớn, đúng là hơi mất tự nhiên. Tăng hai không nào?

Tôn Lượng: Đi thôi! Hôm nay là một ngày vui, không say không về. Hasa Palace, tăng hai tôi sắp xếp!

Lục Đào: Tôi không có vấn đề gì!

Triệu Dật nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không thành vấn đề.

Các mỹ nữ trong Hasa Palace thực sự điểm rất cao, quan trọng nhất là phục vụ rất tốt!

Cũng đều là tốt nghiệp chuyên ngành tự động hóa, tìm hiểu một chút?

Kiếm được tiền thì nên ăn mừng một chút.

…..

Triệu Dật và Lục Đào cùng nhau trở về phòng ngủ, chơi game một lát. Triệu Dật nhìn đồng hồ một chút lập tức thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Lục Đào nghiêng đầu hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”

Triệu Dật cười nói: “Mẹ vợ mời.”

Lục Đào chớp mắt mấy cái, nghiêm túc hỏi: “Mẹ vợ nào chứ?”

Triệu Dật bật cười: “Bạn gái thì không chỉ có một, nhưng hiện tại mẹ vợ thì chỉ có một người.”

Lục Đào cười híp mắt nói: “Xem ra vị trí chính cung là của Liễu mỹ nữ rồi, đúng là rất ổn đó nha!”

Triệu Dật phản bác: “Nói bậy! Con người tôi đối xử với ai cũng như nhau!”

Lục Đào cười nói: “Đối xử như nhau cũng không thành vấn đề. Thế nhưng bây giờ cậu có tài sản mấy trăm triệu, tặng mỗi cô gái một bộ nào là xe, nhà ở, đồ trang sức hay túi xách cũng hoàn toàn không thành vấn đề!”

“Đây là thực sự yêu thương. Cậu không hiểu đâu!”

Lục Đào cười nói: “Có phải là yêu thật hay không thì tôi không hiểu, nhưng mà tôi biết. Có tiền! Đúng là thật tốt!”

Triệu Dật cũng bị chọc cười.

Đúng vậy nha! Có tiền thật tốt!

Không có tiền thì sao có thể làm cho con gái vui vẻ, làm cho người nhà yên tâm đây?

Hạ Trúc không ham tiền, nhưng mỗi khoảnh khắc Vương Đa Ngư xúc động vì Hạ Trúc đều là đang đốt tiền đó nha…

...

Triệu Dật mang theo một giỏ trái cây làm quà, tiếp đó nhấn chuông cửa.

Chuông cửa nhanh chóng vang lên, Tô Nhã xuất hiện ở cửa ra vào, trên mặt hiện lên nụ cười thân thiết.

“Tiểu Dật! Đến rồi sao? Mau vào đi.”

“Chào cô Tô.”

Triệu Dật xách theo giỏ trái cây vào nhà, ánh mắt nhìn quanh căn phòng, thuận miệng hỏi: “Phi Phi vẫn chưa về sao ạ?”

Tô Nhã đóng cửa, cười nói: “Ừm! Chắc là một lát nữa mới về. Cháu cứ ngồi trước đi, cô đang nấu cơm. Còn hai ba món nữa là có thể ăn rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui