Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Đây là một căn hộ chung cư, diện tích không lớn lắm. Trang trí cũng đơn giản không có nguy nga tráng lệ, nhưng mà cũng rất ấm cúng.

Đây là chỗ ở của Tô Nhã ở Giang Châu, xem như là nhà của nhà họ Tô ở Giang Châu. Nếu cuối tuần Liễu Vũ Phi có thời gian cũng sẽ trở về đây ở cùng cô.

Tô Nhã nhìn Triệu Dật đánh giá căn phòng, cười nói: “Ở đây bình thường cũng chỉ có một mình cô ở, chỉ là một chỗ nghỉ chân, cũng không cần trang trí gì nhiều…”

Triệu Dật cười nói: “Rất tốt ạ! Cảm giác rất ấm cúng. Nhất là mấy đồ vật trang trí này, rất có cảm giác như ở nhà.”

Cảm giác ở nhà sao?

Trong lòng Tô Nhã bỗng nhiên run lên một cái, có cảm giác như ở nhà sao?

Nơi có người thì mới có nhà, chỗ không có ai ở thì chỉ là một cái khách sạn mà thôi.

Những món đồ trang trí mà Triệu Dật nhắc đến kia cũng là Tô Nhã đã lựa chọn rất kỹ lưỡng. Tô Nhã đã cố gắng hết sức trang trí căn phòng này giống nhà một chút. Nhưng mà chỉ lúc Liễu Vũ Phi trở về thì cảm giác mới giống như một ngôi nhà, có một chút hơi người. Còn ngày thường căn nhà vắng vẻ, giống như là một phòng khách sạn, tràn đầy hương vị lạnh lẽo.

Mỗi ngày Tô Nhã đi làm về đều nằm ở đây, cũng không muốn nhúc nhích một chút nào, cảm giác giống như là ở khách sạn.

Triệu Dật vẫn là người đàn ông đầu tiên đặt chân vào nơi này của Tô Nhã.

Tô Nhã lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Cháu uống gì không? Trà, nước khoáng hay coca cola?”

Triệu Dật cười nói: “Nước khoáng là được rồi ạ! Cảm ơn cô!”

Tô Nhã lấy cho Triệu Dật một chai nước khoáng, nói: “Cô tiếp tục làm đồ ăn, cháu xem TV một chút nhé! Lát nữa Phi Phi sẽ về.”

“Vâng ạ!”

Triệu Dật ngồi xuống, nhắn tin cho Liễu Vũ Phi.

Triệu Dật: Anh đã đến nhà em rồi. Em đang ở đâu vậy?

Liễu Vũ Phi: Em vẫn còn ở trường học. Có chuyện đột xuất, chắc sẽ về muộn một chút.

Triệu Dật: Chuyện gì vậy? Có phiền phức gì sao?

Liễu Vũ Phi: Không sao! Không phải là em, chẳng qua là Đỗ Tư Tư cảm thấy trong người không thoải mái, trong phòng cũng không còn ai khác nên em đưa cậu ấy đi bệnh viện.

Triệu Dật: Được! Không vội! Em cứ bận việc trước đi.

Liễu Vũ Phi: Được!

Triệu Dật đặt điện thoại di động xuống. Ngồi được hai phút, cảm thấy cứ như vậy ngồi chờ ăn cũng có chút không phải, lập tức đứng lên đi đến cửa phòng bếp.

Tô Nhã mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, còn đeo tạp dề đang nấu ăn một cách điêu luyện. Trên thớt bên cạnh còn có khoai tây và đậu phụ gì đó.

Bởi vì là cuối tuần, lại còn ở nhà nên Tô Nhã mặc đồ thoải mái, nhưng trên mặt vẫn trang điểm. Mặc dù Tô Nhã đã hơn ba mươi tuổi nhưng thường ngày vẫn chăm sóc rất tốt, nhìn qua vẫn thấy dáng người mảnh mai, cứ như người trẻ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

Ngày thường Tô Nhã ăn mặc chỉnh tề, có chút khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ. Hôm nay mặc quần áo ở nhà, ít đi một chút mạnh mẽ khôn khéo nhưng cảm giác tăng thêm khí chất ôn nhu nhẹ nhàng hơn.

Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Dật tiếp xúc gần với cuộc sống của Tô Nhã như vậy, trong lòng cũng không nhịn được mà nói thầm. Nhìn còn trẻ như vậy, cũng không biết bao nhiêu tuổi đã sinh Liễu Vũ Phi. Mình còn gọi là cô, mặc dù chính xác phải như vậy nhưng mà luôn cảm giác có chút mất mát…

“Cô Tô! Ngồi không cũng nhàm chán, cháu tới giúp cô.”

Tô Nhã quay đầu nhìn Triệu Dật, cười nói: “Cháu là khách, làm sao có thể cháu giúp được chứ!”

Triệu Dật cười nói: “Cô Tô đây là xem cháu như người ngoài rồi.”

Tô Nhã cười nói: “Cũng không phải là người ngoài, chỉ là hôm nay cô mời cơm. Nào có ai mời người ta ăn cơm mà còn để cho người ta xuống bếp giúp đỡ đâu chứ?”

Triệu Dật bước đến trước tấm thớt: “Ngồi chờ ăn cũng không có ai để nói chuyện, không bằng giúp đỡ làm chút việc… Khoai tây này là thái hạt lựu hay thái sợi vậy ạ?”

Tô Nhã thấy Triệu Dật đã rửa tay, sau đó cầm con dao lên lập tức cũng không khách sáo nữa. Dù sao Triệu Dật chính xác cũng không phải là người ngoài.

“Thái sợ đi! Cô chuẩn bị làm món khoai tây xào ớt xanh.”

“Được!”

Triệu Dật cầm dao bắt đầu thái sợi, động tác nhanh nhẹn.

Tô Nhã nhìn động tác của Triệu Dật, cười nói: “Xem ra cháu cũng thường xuyên xuống bếp nha!”

Triệu Dật cười nói: “Cháu cũng không có bản lĩnh như cô Tô được. Chỉ là muốn xào thịt thì cũng có thể băm thịt, theo như lời cha cháu nói chính là không nên để mình rơi vào hoàn cảnh chết đói.”

Tô Nhã cười nói: “Rất tốt nha! Lúc rảnh rỗi thì làm chút cơm ăn, còn không thì cứ gọi giao hàng.”

Hai người vừa nói chuyện vừa làm cơm, chớp mắt đã đến 12:30.

Đồ ăn cơ bản đã xong, Triệu Dật rửa tay trở về phòng khách cầm điện thoại lên xem, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ.

Sau khi trả lời hai tin nhắn, Triệu Dật bất lực ngẩng đầu.

“Cô Tô! Bữa cơm này chỉ có hai cô cháu mình ăn thôi. Bạn cùng phòng của Phi Phi bỗng nhiên bị sốt, Phi Phi phải đưa cô ấy vào viện truyền nước rồi, tạm thời không về được…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui