Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Trần Mỹ Quyên thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ sợ làm chậm trễ công việc của con."

Triệu Dật choàng tay qua vai Trần Mỹ Quyên mỉm cười nói: "Chuyện này con sẽ tự thu xếp, mẹ đừng lo. Mẹ! Chúng ta đi thôi, hôm nay con đi mua sắm với mẹ. Dù sao thì đã có dây chuyền mấy triệu tệ thì lễ phục của phải tương xứng mới được chứ, mẹ nghĩ có đúng không?”

Trần Mỹ Quyên quay đầu nhìn Triệu Dật nói: "Ý của con là… con muốn mẹ đi sắm đồ hay sao?”

Triệu Dật cười nói: "Nhất định phải thế rồi, đi thôi nào!"

Trần Mỹ Quyên cười nói: "Vậy mẹ sẽ không khách sáo với con đâu nhé?"

"Không có chi! Mẹ là mẹ thân yêu nhất của con. Đi thôi, hôm nay chúng ta đi mua sắm thắng lợi trở về!"

Trần Mỹ Quyên biết Triệu Dật bây giờ giàu có, đối với con trai cũng không khách sáo: “Được!"

Triệu Dật lái xe chở Trần Mỹ Quyên đến khu thương mại trung tâm Thiên Phủ. Lúc trước Triệu Dật có chút lo lắng về tác dụng của một tay lái xe Ferrari. Nhưng khi thấy Trần Mỹ Quyên không có phản ứng gì, hắn mới yên tâm. Chắc là đối với người thân trong nhà thì không có tác dụng gì.


Đây là nơi phồn hoa nhất Thiên Phủ, nơi tập trung dày đặc các cửa hàng hiệu xa xỉ phẩm, Triệu Dật kéo Trần Mỹ Quyên vào cửa hàng Gucci.

"Áo khoác hoodie này đẹp lắm, mẹ mặc thử đi..."

Trần Mỹ Quyên do dự một chút nói: "Chiếc áo khoác này quá trẻ, không hợp với mẹ đâu?"

Triệu Dật cười nói: "Mẹ! Người còn trẻ như vậy lại giữ gìn tốt, không tin con thì người hãy hỏi chị gái này xem, nhìn xem cô ấy có tin người là mẹ của con không?"

Nhân viên bán hàng nhìn Trần Mỹ Quyên ghen tị và khen ngợi: "Vừa rồi tôi thực sự nghĩ rằng cô đây là chị gái của vị khách này, nhưng không ngờ hai người lại là mẹ con nha. Quý khách bảo dưỡng tốt như vậy, trông như vừa mới đôi mươi thôi, thật đáng ghen tị nha."

Đây không phải là nhận xét tâng bốc vì quan hệ khách hàng. Triệu Dật nhìn chừng hai mươi tuổi. Mẹ của hắn ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi nhưng nhìn bà ấy thế này đúng là còn quá trẻ!

Thực sự không biết đã bảo dưỡng như thế nào, làm sao lại bảo dưỡng được tốt như vậy!

Trần Mỹ Quyên được nhân viên khen ngợi rất nhiều, bà ấy cũng rất vui.

Vẫn là con trai mình có hiếu.

Hắn không chỉ có năng lực như vậy, còn có thể tìm được thần dược như thế, vô cùng hiếu thuận đưa cho chính mình uống.

Đứa con trai này thật sự đúng là sinh ra không có vô ích, cảm thấy yêu thương nó cũng không phải là vô ích rồi.

"Nào, mẹ! Thử xem đi!"

Trần Mỹ Quyên đã đi thử chiếc áo khoác rất trẻ trung này, trên đó có một hình con chó con màu đen phong cách hoạt hình. Mắt Triệu Dật sáng lên sau khi nhìn thấy bà ấy mặc nó.


Thời trang, trẻ trung và đẹp mắt.

"Mẹ, rất đẹp, vừa trẻ lại vừa đẹp!"

Không cần Trần Mỹ Quyên lên tiếng, Triệu Dật đã trực tiếp nói: "Cái này, tôi mua!"

Trần Mỹ Quyên nhìn bản thân trẻ trung trong gương, trong lòng vô cùng hạnh phúc rồi nhìn nhãn giá là 8,700 tệ.

Trần Mỹ Quyên chớp mắt: "Có đắt quá hay không?"

Triệu Dật khoác tay qua vai mẹ nói: "Mẹ! Nhiệm vụ hôm nay là mua sắm và mua sắm, đương nhiên là phải tốn chút huyết rồi, làm gì cũng phải mua được 1,8 triệu đó nha. Bằng không chẳng phải sẽ là vô ích hay sao, dù sao thì cái dây chuyền kim cương kia có giá hơn một triệu lận đó, lễ phục cũng phải cần phù hợp với nó đúng không ạ?”

Triệu Dật không đợi Trần Mỹ Quyên phản bác, lập tức đẩy bà ấy về phía trước: "Đi thôi! Chúng ta đi xem những thứ khác. Hôm nay chúng ta sẽ mua sắm từ đầu đến chân. Cũng không cần mua nhiều nhưng kiểu gì cũng phải mua đủ ba bộ nha, vậy mới dễ thay đổi.”

Nhìn thấy Trần Mỹ Quyên có vẻ muốn nói gì đó, Triệu Dật cười nói: "Mẹ cũng không cần tiết kiệm tiền cho con. Gần đây con lại chuẩn bị làm một dự án nữa, ít nhất cũng sẽ thu vào mấy chục triệu. Đừng nói hôm nay mẹ mua sắm, cho dù mỗi ngày đều mua sắm thì cũng không khiến con trai của mẹ nghèo nổi đâu nha.”

Trần Mỹ Quyên hai mắt sáng lên: "Thật sao?"


Triệu Dật cười nói: "Con nói dối mẹ làm cái gì? Con sẽ không bao giờ ở trước mặt mẹ mà tự làm mất mặt của mình đúng không?”

Trần Mỹ Quyên cũng nghĩ về điều đó, con trai bà làm việc từ trước đến nay luôn là người đáng tin cậy, luôn khiến bà cảm thấy bớt lo lắng, quả thực không phải là một kẻ hay làm bậy.

Thôi thì con mình có lòng hiếu thảo như vậy thì cứ thoải mái mà mua sắm vậy.

"Được, vậy hôm nay mẹ sẽ nghe lời con!"

Triệu Dật nở nụ cười đáp: "Cứ thoải mái mà mua, dù sao cũng không có là bao..."

Triệu Dật không sợ gì cả!

Trong tay hắn có một đống thẻ hoàn tiền tiêu phí, trong đó thẻ hoàn tiền tiêu phí sơ cấp còn ba lần sử dụng. Một tấm thẻ hoàn tiền trung cấp hai lần sử dụng, và một tấm thẻ hoàn tiền cao cấp…

Bạn chắc chắn sẽ kiếm lời, nhưng mà tôi cũng không thua thiệt đâu nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận