Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Diệp Thiến nhìn Triệu Dật đang mỉm cười trong máy ảnh và Bạch Nguyệt đang dựa vào Triệu Dật với một nụ cười nghịch ngợm, một nụ cười đột nhiên hiện lên trên khuôn mặt cô.

"Cái này tốt, cậu có thể gửi cho mẹ cậu đấy."

Bạch Nguyệt cầm lấy điện thoại liếc nhìn: "Ừm, thật không tệ nha, tấm ảnh này mình có thể nói với mẹ là cùng Triệu Dật đi đến nhà bạn chơi…”

Triệu Dật liếc nhìn Diệp Thiến và cười nói: "Bạch Nguyệt! Bạn trai và bạn gái giả đã chụp ảnh rồi, tôi và Thiến Thiến còn chưa chụp ảnh đâu. Nhanh, đến chụp ảnh cho chúng tôi đi nào."

Bạch Nguyệt cười nói: "Nào, mình làm nhiếp ảnh gia cho các cậu!"

Diệp Thiến có chút ngại ngùng, nhưng Triệu Dật đã kéo cô đến và ngồi trong lòng hắn và ôm cô.

"Quàng tay lên cổ anh nào!"

Diệp Thiến dựa vào ngực Triệu Dật và quàng tay qua cổ anh, bởi vì Diệp Thiến còn có chút ngại ngùng trước mặt Bạch Nguyệt.

Triệu Dật nói đùa: "Em là bạn gái của anh mà vẫn còn đỏ mặt. Em thấy không, cô nàng ăn hàng này vừa rồi không đỏ mặt chút nào..."

Diệp Thiến ngay lập tức buồn cười, Bạch Nguyệt vội vàng chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc Diệp Thiến đang cười.

Trong ảnh, khuôn mặt của Diệp Thiến hơi đỏ, Triệu Dật đang mỉm cười ấm áp và hai người nhìn nhau, vẻ đẹp rất tự nhiên trong bức ảnh. . ngôn tình hoàn

Bạch Nguyệt đưa máy ảnh cho Diệp Thiến; "Nhìn đi, kỹ năng làm ‘bóng đèn’ của mình vẫn rất tốt đó nha!"

Khi Diệp Thiến tự mình nhìn vào, đôi mắt cô sáng lên.

Phải nói rằng bức ảnh này được chụp rất tốt. Nó chụp được biểu cảm ngượng ngùng trong nụ cười của Diệp Thiến, nhìn rất chân thực.

Triệu Dật liếc nhìn rồi cười nói: "Đúng vậy. Xem ra bây giờ cô phải có một số kỹ năng để trở thành bóng đèn. Như vậy cô sẽ không bị người khác chán ghét."

Bạch Nguyệt mỉm cười trở lại ghế sô pha trong phòng khách, kiểm tra ảnh chụp của mình và Triệt Dật. Sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, sau đó gửi ảnh cho mẹ.

Lúc này Bạch Nguyệt rất bình tĩnh.

Có Triệu Dật hỗ trợ, đối tượng xem mắt kia chắc chắn sẽ thấy khó mà rút lui.

Quả nhiên, mẹ của Bạch Nguyệt đã nhìn thấy hai bức ảnh chụp chung mà Bạch Nguyệt gửi đến, nhìn thấy Triệu Dật cao ráo đẹp trai, lại thân thiết với con gái bà như vậy. Lúc này bà mới tin rằng con gái mình đang yêu, cho nên bắt đầu đặt một loạt câu hỏi.

Bạch Nguyệt đã trả lời tất cả các và cuối cùng nói rằng cô sẽ đưa Triệu Dật về nhà vào dịp Tết Nguyên đán, để mẹ cô đừng tìm đối tượng cho cô xem mắt nữa.

Mẹ Bạch Nguyệt nghe nói cô ấy sẽ đưa Triệu Dật về nhà, bà thở phào nhẹ nhõm và ngay lập tức đồng ý với Bạch Nguyệt việc cổ trở về muộn mấy ngày. Nhưng nhất định phải dẫn Triệu Dật trở về nhà, nếu họ hài lòng thì họ sẽ không giới thiệu đối tượng cho cô nữa.

Bạch Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cô cũng đối phó cho qua chuyện.

Việc còn lại là chuẩn bị về nhà.

Nghĩ đến chuyện sẽ ở một mình với Triệu Dật và gặp cha mẹ, tâm trạng Bạch Nguyệt có hơi nhạy cảm.

Buổi tối, Triệt Dật không rời đi.

Đây là lần đầu tiên Triệu Dật ở lại qua đêm trong biệt thự này.

Cảm giác ở nhà hoàn toàn khác với ở trong khách sạn, đặc biệt vì biệt thự rất riêng tư nên không phải đắn đo bất cứ chuyện gì.

Nghĩ đến Bạch Nguyệt đang ngủ ở phòng bên cạnh, trong lòng Triệt Dật đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái.

Cũng rất mãnh liệt!

...

Thật ra thì Bạch Nguyệt mới ở chỗ này có mấy ngày. Trước đây cô ấy cùng Diệp Thiến đều ở cùng nhau, bọn họ coi như là chị em nên không cảm thấy có gì khác biệt. Nhưng hôm nay có Triệt Dật tới, bầu không khí có chút thay đổi.

Cô ấy cũng có loại cảm giác như một gia đình ba người khi ăn cơm, nhưng cô không dám nói ra.

Tình cảm của cô ấy dành cho Triệu Dật đã vượt quá 90. Dưới tiền đề như vậy, cô ấy không có sức phản kháng nào đối với Triệu Dật. Trong tiềm thức cô ấy đã chấp nhận hắn nhưng vì còn có Diệp Thiến, cô ấy chỉ có thể đặt tình cảm này vào bên trong trái tim.

Lúc chụp ảnh, khi Triệu Dật nhéo mặt cô, tim cô thực sự đập rất nhanh. Cô ấy đã rất khó khăn để giữ cho mình được bình tĩnh.

Sau đó, cô chụp ảnh cho Triệu Dật. Nhìn hai người họ rất thân thiết, điều này khiến trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy nặng nề. Nhưng cô nghĩ rằng Diệp Thiến đã đối xử tốt với mình như vậy, cô không thể cướp bạn trai của Diệp Thiến được.

Chưa kể đến việc cô có thể cướp được hay không, loại hành vi này là không thể chấp nhận được nha, Haizz…

Chuyện này chính này phản bội bạn của mình.

Bạch Nguyệt nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Trằn trọc không biết qua bao lâu mới mê man chìm vào giấc ngủ, đến khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng rồi…

“Chào buổi sáng!”

Khi Triệu Dật tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng, nghiêng đầu nhìn thấy Diếp Thiến đang ngồi bên cạnh xem video múa, nhưng mà không bật âm thanh. Nhìn thấy Triệu Dật mở mắt, Diệp Thiến mỉm cười chào buổi sáng.

Triệu Dật tựa đầu trong ngực Diệp Thiến, ngửa mặt lên cười nói: “Em dậy bao lâu rồi?”

Diệp Thiến cười đáp: “Em cũng vừa mới dậy, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh nên xem video múa một lát.”

Triệu Dật cảm thấy đói bụng, nên ngồi dậy: “Đói bụng! Rời giường ăn cái gì đó đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui