Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Ngụy Xuyên lập tức thể hiện mình sẽ góp toàn bộ vốn là bốn mươi triệu.

Triệu Dật suy nghĩ một chút, lúc trước Ngụy Xuyên đi theo mình kiếm tiền, cơ bản tài sản giờ cũng đạt đến sáu mươi triệu, nhưng mà ba người Tôn Lượng cùng nhau mua cho mình một căn biệt thự. Căn biệt thự này trị giá tám mươi triệu, rõ ràng là mấy người bọn họ cùng nhau góp vốn. Khả năng cao là bỏ vốn theo tỷ lệ lợi nhuận, cho nên đoán chừng Ngụy Xuyên cũng bỏ ra sáu trăm nghìn đến một triệu tệ. Hơn nữa trước đó hắn còn có một khoản vay thế chấp, có lẽ lần này cũng đến hạn phải trả, vậy nên cũng giảm đi không ít.

Lục Đào: Cá nhân tôi góp 40 triệu. Để tôi hỏi Chú Hai tôi một chút, xem ông ấy có muốn đầu tư không… Quỹ này có giới hạn tối đa không?

Triệu Dật: Thị trường dầu thô, số vốn ít ỏi của chúng ta chỉ là chút cặn bã. Cho dù chúng ta bỏ hết tài sản của mấy gia đình vào cũng không ảnh hưởng gì.

Lục Đào: Được! Vậy tôi hỏi Chú Hai tôi một chút rồi cho cậu câu trả lời chắc chắn sau.

Triệu Dật: Không thành vấn đề! Nhưng mà cậu cũng phải gửi bằng chứng cho Chú Hai của cậu nha! Lần này không giống với hai lần trước, nhất định sẽ có rủi ro. Nhưng mà tôi sẽ cố gắng né tránh, giảm khả năng cháy tài khoản nhất có thể. Ngoài ra tôi tạm thời cũng không cách nào đảm bảo được lợi nhuận, cho nên mọi người đầu tư cũng phải thận trọng nha! Mọi người có đầu tư hay không cũng không sao, dù sao một mình tôi chơi thì cũng là chơi, không ảnh hưởng chút nào.

Trên thực tế, theo ước tính ngân sách của Triệu Dật cộng với xu hướng giá cả chính xác của ngày thứ hai là không thể nào xảy ra tình trạng cháy tài khoản, lợi nhuận cũng chắc chắn được đảm bảo. Nhưng mà Triệu Dật vẫn như cũ, nhắc nhở sự rủi ro.

Triệu Dật phải dần dần để bọn họ ý thức được rủi ro, cho dù rủi ro này có thể cũng không tồn tại.

Có rủi ro là điều kiện tiên quyết thì việc tín nhiệm đầu tư và việc hoàn toàn phụ thuộc vào việc ôm gió để nhặt tiền là hai loại quan hệ khác nhau.

Huống chi sau này Triệu Dật xử lý sự việc không phải lần nào cũng có thể kiếm được tiền, đây cũng xem như là một loại phòng hờ từ trước!

Ngụy Xuyên: Tôi hiểu! Tôi và anh Dật cùng tiến cùng lùi, sống chết cùng nhau. Dù sao cũng tin tưởng anh Dật, liều một phen. Nếu thật sự thua lỗ, mất thì mất thôi. Dù sao đi theo anh Dật cũng kiếm được tiền.

Những lời này của Ngụy Xuyên cũng không sai. Lúc trước tiền của hắn còn không đủ để mua một chiếc Ferrari F8, bây giờ đã mua được F8, khoản vay cũng trả được. Điều này có nghĩa là tất cả số tiền này cũng là đi theo Triệu Dật kiếm được. Tất cả đều là lợi nhuận thuần túy, vậy thì còn vấn đề gì chứ?

Lục Đào: Tôi cũng vậy, không có áp lực.

Tôn Lượng: Tôi góp một trăm triệu. Rủi ro đã biết, tôi sẵn sàng gánh chịu rủi ro. Nếu quả thật thua lỗ, bao nhiêu cũng là do tôi tự nguyện.

Triệu Dật: Được rồi! Đương nhiên tất cả mọi người đều không ngại rủi ro. Vậy thì theo quy tắc cũ, gửi tiền vào tài khoản của Công ty Đầu tư Phi Dật, sau khi nhận được tiền tôi sẽ báo lại cho mọi người.

Tôn Lượng: Được!

Lục Đào: Tôi vừa liên lạc với Chú Hai của tôi, tôi bốn mươi triệu, Chú Hai tôi sáu mươi triệu, của chúng tôi cộng lại cũng là một trăm triệu.

Triệu Dật nhận được tin nhắn riêng của Tô Nhã.

Tô Nhã: Lần này cô có thể theo không?

Triệu Dật: Cô Tô! Chúng ta là người một nhà, đương nhiên là có thể. Hơn nữa cháu cũng nói cho cô biết, rủi ro này thực ra là có thể kiểm soát được, vấn đề không lớn. Chỉ là bây giờ không thể xác nhận lợi nhuận là bao nhiêu. Nhưng mà bởi vì thời gian ngắn, chủ nhật thu tiền, thứ hai dùng nửa số vốn, thứ ba dùng toàn bộ vốn, thứ tư tính tiền và hoàn tiền. Không giống như lần trước phải giữ đến hai tháng. Cô Tô có bao nhiêu tiền chưa cần dùng đến cũng có thể theo, không có vấn đề.

Tô Nhã: Vậy được! Lúc trước cháu gửi lại 230 triệu, cô đã gửi đi tám mươi triệu. Vẫn còn 150 triệu chưa cần đến, cô góp toàn bộ thì có được không?

Triệu Dật: Có thể ạ! Dù sao tiền kiếm được cũng từ thị trường chứng khoán, chính cháu cũng góp 500 triệu. Đây cũng là tiện thể nói với họ, hy vọng trong lòng bọn họ cũng phải có ý thức rủi ro. Còn với Cô Tô chắc chắn không nói dối, đảm bảo sẽ kiếm được tiền!

Tô Nhã: Được! Cô cám ơn cháu trước. Cô sẽ lập tức gửi tiền cho cháu.

Triệu Dật: Vâng! Cô Tô ở trong giới cũng có chút tiếng nói. Cháu định duy trì nhóm này, sau này có thể còn có người mới gia nhập vào.

Tô Nhã: Cháu chuẩn bị xây dựng một nhóm đầu tư và cháu làm trung tâm sao?

Triệu Dật: Ý cháu là vậy! Bình thường cháu không ngại dẫn theo bọn họ đi kiếm tiền. Nhưng mà nhiều khi muốn kiếm tiền cũng phải có đủ tiền vốn và năng lượng. Một mình cháu suy cho cùng cũng yếu đuối, cho nên để mọi người đoàn kết sức mạnh. Dù sao mọi người cùng gom củi thì lửa đốt càng cao. Hơn nữa tất cả mọi người đều cùng chung lợi ích, cũng đều là chuyện tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui