Giống như lời Triệu Dật nói, những chuyện này cũng chỉ có bạn học cũ khi nói chuyện phiếm mới có, bình thường cho dù có đánh chết cô cũng không nói.
Rất xấu hổ, rất là phá hủy hình ảnh mỹ nữ đó nha!
Bạch Nguyệt khẽ nói: "Cám ơn!”
Triệu Dật cười nói: "Câu cảm ơn này của cô, là vì việc trả tiền vừa nãy, hay là vì tôi cùng cô trở về đây?”
Bạch Nguyệt hé miệng cười nói: "Tất cả.”
Triệu Dật nháy mắt mấy cái: "Một câu cảm ơn là xong rồi sao?”
Bạch Nguyệt uống hai chai bia, men hơi kích thích cô, làm cho cô thoáng lộ ra chút hưng phấn.
"Vậy anh muốn như thế nào?"
Triệu Dật cười tủm tỉm trêu chọc cô: "Cô đoán xem.”
Bạch Nguyệt im lặng, khi đi tới một khu vực tối mà đèn đường không chiếu đến, cô lại đột nhiên dừng bước.
Triệu Dật quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt lại bỗng nhiên nhón chân, nhanh chóng hôn lên môi Triệu Dật một cái.
Ánh mắt Triệu Dật hơi nheo lại, thuận tay quét độ thiện cảm của Bạch Nguyệt một chút, lại phát hiện độ thiện cảm của cô đã đạt tới 95 điểm.
Độ thiện cảm cao, quả nhiên rất là trâu bò!
Em gái đã học được cách tranh giành, học cách chủ động!
Mặt Bạch Nguyệt như lửa đốt, cúi đầu, không dám nhìn Triệu Dật: "Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi. Chuyện này… Đó là bí mật của chúng ta..."
Triệu Dật mím môi, mỉm cười nói: "Nụ hôn đầu tiên như thế này là không có kỷ niệm đẹp.”
Bạch Nguyệt ngạc nhiên, có chút bối rối ngẩng đầu.
Không có kỷ niệm đẹp?
Ý là sao?
Không đợi Bạch Nguyệt mở miệng hỏi, Triệu Dật đã cúi đầu xuống, rất là bá đạo hôn cô.
Một lúc sau, Triệu Dật mới cảm thấy hài lòng ngẩng đầu. Nhìn Bạch Nguyệt cả người đều ngây dại, trên mặt ửng đỏ như lửa đốt, hắn mỉm cười nói: "Tôi nghĩ, ấn tượng như vậy sẽ khắc sâu một chút.”
Bạch Nguyệt ngẩn người, đầu óc trống rỗng.
Hắn hôn mình!
Tim đập nhanh...
Cảm giác rất kích thích...
Triệu Dật đưa tay nắm lấy tay Bạch Nguyệt, mỉm cười, cũng không nói lời nào mà một lần nữa cất bước.
Đi một đoạn khá xa, Bạch Nguyệt cuối cùng cũng phục hồi tinh thần từ nụ hôn kịch liệt vừa rồi, nhưng sau đó trong đầu lại nhịn không được mà suy nghĩ lung tung.
Mình và Triệu Dật vừa mới hôn môi!
Vậy chẳng phải mình đã phản bội Diệp Thiến sao?
Triệu Dật cũng không từ chối, hắn đang nghĩ gì vậy?
Chia tay với Diệp Thiến, rồi ở bên mình sao?
Điều này chắc chắn là không có khả năng, đừng nói Triệu Dật, cho dù mình cũng sẽ không đồng ý.
Vậy Triệu Dật làm như vậy, hắn đối với mình như thế nào?
Ăn cả lớn lẫn nhỏ sao?
Hai mắt Bạch Nguyệt thoáng mở to, nhưng cô chợt cảm thấy ý nghĩ này của mình cơ bản là đáng tin cậy.
Phải! Chắc hắn nghĩ vậy.
Đàn ông mà, đối với bạn thân xinh đẹp của bạn gái, cho đến bây giờ đều có hứng thú mãnh liệt sao?
Hơn nữa mình đối với hắn lại không có phản kháng nào. Chính mình vừa rồi còn chủ động hôn hắn, xem như châm ngòi cho ngòi nổ, đột phá ranh giới cuối cùng của bạn bè bình thường. Vậy nên hắn không kiêng nể gì sao?
Mình nên làm gì bây giờ?
Bạch Nguyệt cứ như vậy trở về nhà trong tâm trạng lộn xộn, Bạch Linh và mọi người đang xem TV, hiển nhiên đang chờ hai người.
Bạch Linh quay đầu cười nói: "Chị! Thấy chị rất lâu không trở về, còn tưởng rằng mọi người bị người ta bắt cóc nữa đó. Kết quả là đi ăn thịt nướng trên đường, cũng không gọi cho em, thật quá đáng!”
Bạch Nguyệt giải thích: "Vốn chỉ định đi dạo một vòng, kết quả gặp phải bạn học thời trung học đang ở đó ăn thịt nướng nên ngồi một lát.”
Lưu Đường đứng lên, cười nói: "Hôm nay Tiểu Triệu lái xe trở về cũng mệt mỏi, các con nghỉ ngơi sớm một chút đi! Chăn trong phòng con cũng đã thay xong, đều là đồ mới... Chúng ta đi ngủ trước.”
Lưu Đường và mọi người xoay người đi ra ngoài. Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, nghe ý tứ này của mẹ thì hẳn là mình và Triệu Dật phải ngủ chung một phòng?
“Mẹ!”
Bạch Nguyệt vội vàng ngăn mẹ lại rồi kéo bà sang một bên.
Lưu Đường nghi ngờ nhìn con gái: “Sao vậy?”
Bạch Nguyệt khẽ hỏi: “Mẹ! Tối nay mẹ định ngủ như thế nào vậy?”
Lưu Đường sửng sốt một chút, sau đó hoàn hồn lại khẽ đáp: “Con nói Tiểu Triệu sao? Ngủ cùng phòng với con đi. Không phải các con vốn đã ở chung rồi sao?”
Bạch Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, gì cơ? .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Lúc trước để làm cho mẹ tin tưởng mà cô đã nói hai người ở cùng nhau. Thế nhưng lại không ngờ khi trở về thì mẹ lại trực tiếp sắp xếp cho hai người ngủ chung.
Lưu Đường tưởng rằng Bạch Nguyệt đang ngượng ngùng, khẽ cười nói: “Bây giờ con cũng đã 22 tuổi rồi, cũng có thể kết hôn. Các con cũng đã sống chung với nhau, lần này về cũng xem như là có ngụ ý kia rồi. Mẹ cũng không phải là người cổ hủ. Chẳng lẽ còn muốn chờ đến khi các con kết hôn mới có thể sống cùng nhau sao?”
Bạch Nguyệt lập tức không còn lời nào để giải thích. Nếu không há chẳng phải là muốn vạch áo cho người xem lưng sao?
“Chẳng phải là con sợ trong nhà sẽ xấu hổ sao?”
Lưu Đường nhỏ giọng dặn dò: “Chính con chú ý một chút là được! Không có việc gì nữa. Được rồi! Đi ngủ thôi! Cũng không còn sớm nữa, ngày mai trong nhà còn có họ hàng đến, khá bận đó.”
Bạch Nguyệt chớp mắt mấy cái: “Họ hàng đến sao?”
…