Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Tôn Lâm bỗng nhiên cũng ý thức được một điều, chỉ sợ Trương Minh cũng giống như mình, là do có người hẹn hắn tới nơi này. Hơn nữa, nhìn bộ dáng hắn đi ra ngoài, hẳn là đã nói xong rồi.

Tôn Lâm nhất thời dừng bước hỏi: "Trương Minh, có phải có người hẹn anh tới nơi này không?"

Hợp đồng Trương Minh đã ký, đương nhiên cũng không muốn nhiều chuyện nữa. Dù sao Triệu Dật cũng đã cảnh cáo hắn, chuyện ở nơi này, nếu truyền ra ngoài vậy thì bí mật của hắn chỉ sợ cũng sẽ bị lộ ra.

“Không, tôi chỉ là ở đây uống trà, giờ tôi còn có chút việc, xin đi trước!

Tôn Lâm nhìn Trương Minh vội vã rời đi, trong lòng thoáng có chút nặng nề, hắn cất bước đi lên lầu rồi sau đó gõ cửa một căn phòng.

Triệu Dật mỉm cười đưa cho Tôn Lâm một bản hợp đồng thu mua.

Ông nhìn cái này xem!


Tôn Lâm vừa nhìn, đã biết đây là hợp đồng mua cổ phần.

"Tôi sẽ không bán cổ phần trong tay tôi, tập đoàn Thiên Hà sắp niêm yết. Lúc này bán, không phải là bị điên rồi sao… Cái gì, chỉ có ba trăm triệu, cậu bị điên rồi. Số cổ phần này của tôi nếu tính theo giá thị trường hiện tại cũng đã là tám trăm triệu, thế mà cậu đề xuất chỉ có ba trăm triệu, cậu cảm thấy tôi bị ngốc có phải không?”

Triệu Dật tươi cười ném qua một cái hồ sơ.

"Mấy năm nay, ông lừa công ty được không ít tiền đâu nha…”

Tôn Lâm xem xong nội dung tài liệu trong hồ sơ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng vẫn không chịu khuất phục: "Tất cả mọi người đều đang kiếm tiền, cũng không phải là một mình tôi. Hơn nữa, cho dù thật sự kiện ra tòa, cho dù phạt tiền hay ngồi tù, cũng sẽ không giống như cậu, công phu sư tử ngoạm chém mất năm trăm triệu…”

Triệu Dật cười nói: "Ông ngược lại không sợ ngồi tù nhỉ, chỉ là ông ngồi tù rồi thì tiền và tài sản của ông toàn bộ sẽ bị cuốn đi. Ông cảm thấy vợ của ông thật sự đối tốt với ông hay không, ông xem cái này xem…”

Tôn Lâm lần nữa nhận lấy một hồ sơ khác, mở ra nhìn vài lần. Nhất thời sắc mặt tái mét, tiếp đó, ánh mắt bốc hỏa nhìn Triệu Dật.

"Ý cậu là sao?"

Triệu Dật cười nói: "Tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở ông một chút, miễn cho ông bị người ta bán rồi mà vẫn còn giúp người ta đếm tiền.

Tôn Lâm bỗng nhiên cười lạnh: "Trước tiên không nói việc này có phải là thật hay không. Cho dù là thật, sự tình cũng đã xảy ra, cùng lắm tôi trở về ly hôn với người phụ nữ kia, vì sao tôi phải bán cho anh số cổ phần với giá thấp như vậy làm gì.”

Triệu Dật mỉm cười: "Ông khi còn trẻ cùng người khác xảy ra xích mích, đánh nhau tổn thương thân thể. Bác sĩ nói ông có khả năng bị vô sinh, thế nhưng vợ ông lại giúp ông sinh ra hai đứa con. Đáng tiếc, hai đứa nhỏ đều không phải là con của ông, mà là con của thanh mai trúc mã của vợ ông. Lúc trước, vợ của ông gả cho ông cũng không phải là bởi vì thích ông, bà ta chỉ mưu cầu tài sản của ông. Thế nhưng, tôi cũng rất bội phục, bọn họ có thể dùng thời gian dài như vậy mà bày ra cục diện thế này…”

Tôn Lâm sắc mặt tái mét, nhưng lại không nói điều gì.


Đây là tâm bệnh trong lòng hắn.

Là người chung chăn cùng gối, kỳ thật hắn cũng có phát hiện có gì đó không thích hợp. Thế nhưng cũng không dám điều tra sâu, dù sao hắn vẫn rất thích hai đứa con kia, nhưng hôm nay người trước mặt này trực tiếp vạch trần vết sẹo của hắn.

"Có nhiều tiền như vậy, nhưng lại không có một đứa con nào là của mình, hiện tại vẫn còn ngu ngơ nuôi con giúp người ta. Tôi đã thấy qua nhiều người tình cảm rất thảm, nhưng không ngờ ông lại còn thảm hơn.” .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Tôn Lâm cười lạnh, lớn tiếng nói: "Cám ơn cậu đã giúp tôi điều tra chi tiết như vậy, nhưng tôi sẽ không cho cậu phí điều tra. ”

Tôn Lâm nói xong muốn đi ra ngoài, Triệu Dật bỗng nhiên cười nói: "Thật ra, ông còn có một đứa con trai. ”



Tôn Lâm đột nhiên đứng lại, kinh ngạc quay đầu lại: "Cậu nói gì vậy? ”

Triệu Dật cầm lấy một tấm ảnh ném qua: "Khi ông còn trẻ, đã từng làm việc ở Tháp Sơn một thời gian, ở đó có quen với một người phụ nữ tên là Tiền Sương..."


Ánh mắt Tôn Lâm lập tức sáng lên, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng, hắn nắm lấy bức ảnh kia.

Bức ảnh chụp cuộc sống của một gia đình ba người, thanh niên hơn hai mươi tuổi, người vợ cũng cười rất dịu dàng. Trong tay ôm một đứa con, một gia đình ba người trông rất hài hoà.

Tôn Lâm mới nhìn thoáng qua, nhưng cả người đã ngây ngẩn.

Người thanh niên trong ảnh này quả thực giống hệt hắn khi còn trẻ!

Tôn Lâm hai tay chống mạnh lên bàn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Dật, giọng nói có chút gấp gáp hỏi: "Hắn ở nơi nào? ”

Triệu Dật cười nói: "Lúc trước ông phụ lòng người ta, thế nhưng Tiền Sương không có bỏ đứa nhỏ, mà vẫn giữ lại rồi sinh ra. Hiện giờ đứa nhỏ năm nào đã 27 tuổi, hơn nữa còn đã kết hôn. Bây giờ, hình như anh ta cũng đã có một đứa con gái rồi thì phải…”

"Ông bây giờ có hai lựa chọn, hoặc là bồi thường tiền rồi ngồi tù, sau đó lại nhìn vợ hiện tại của ông cùng gian phu của cô ta cuỗm hết tiền tài của ông, mang theo con của ông cùng nhau cao bay xa chạy. Hoặc là ông bán cổ phần công ty cho tôi, chuyện lúc trước coi như không phát sinh. Mặt khác, tôi còn có thể nói cho ông biết tung tích của con trai…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận