Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Khổng Hi cũng đã hiểu, gật đầu nói: “Cậu nắm giữ nhiều nhược điểm của bọn họ như vậy, cậu cũng phải cẩn thận một chút. Có vài người tính tình có chút cực đoan.”

Triệu Dật cười nói: “Tôi biết rõ.”

Triệu Dật đương nhiên hiểu được ý tứ của Khổng Hi. Nếu một người nào đó giống Triệu Dật chỉ dùng 2 tỷ, không, nói chính xác là 1,9 tỷ để mua gần như một phần ba giá cổ phần của ba người Mã Đông, thật sự sẽ dẫn tới hoạ sát thân.

Đây chính là mấy tỷ, chứ không phải mấy trăm tệ!

Chỉ có điều là Triệu Dật không sợ.

Hệ thống cảnh báo nguy hiểm có thể giúp cho hắn đứng ở thế bất bại, mà năng lực mạnh mẽ của công ty bảo an kia có thể giúp cho hắn dẹp yên hết mọi nguy hiểm, hắn chỉ cần trả ra cái giá tiền phù hợp là được.

Chẳng qua, công ty bảo an kia giống như là một con dao hai lưỡi. Nếu không gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, hắn vẫn không muốn sử dụng cách này để đối phó với kẻ địch, nhiều nhất chỉ muốn lợi dụng năng lực mạnh mẽ của công ty bảo an để điều tra tin tức mà thôi.

Bọn người Trương Minh cùng Mã Đông ký hợp đồng làm thủ tục, phẫn hận Triệu Dật đó là điều khẳng định, nhưng phần lớn là sợ hãi.

Nếu như bọn họ không ký hợp đồng, có lẽ còn có thể bí quá hoá liều, tính chuyện xử lý Triệu Dật để vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn. Thế nhưng bây giờ họ điều đồng ý ký hợp đồng, tiền cũng đã nhận, thủ tục pháp lý cũng đã xong. Cho dù bọn hắn có muốn bắt Triệu Dật tháo thành tám khối thì số cổ phần cũng không lấy lại được, còn có thể khiến bản thân phải rơi vào cảnh tù tội.

Bọn họ vốn bởi vì sợ hãi mà khuất phục, làm sao có thể không lấy lòng được thì thôi lại làm chuyện bí quá hoá liều?

Những người giàu có thường có xu hướng trân trọng cuộc sống của họ nhiều hơn.

Triệu Dật không sợ, nhưng cũng biết loại thủ đoạn này vẫn là phi thường nguy hiểm, cho nên tới bây giờ hắn cũng chưa từng có ý nghĩ

Muốn thường xuyên dùng nó.

Khổng Hi nhìn Triệu Dật mỉm cười, ánh mắt thoáng có chút phức tạp.

Mình quả nhiên vẫn còn quá yếu?

Tuy rằng mình học được nhiều kiến thức như vậy, cũng có thực lực lãnh đạo một công ty, nhưng trong loại khốn cảnh giống như mạng nhện này, lại hoàn toàn kém xa Triệu Dật.

Chính mình gặp rắc rối này bao lâu?

Triệu Dật lại mất bao nhiêu thời gian?

Mạnh mẽ phá vỡ cục diện rối rắm này!

Trực tiếp lật bàn lên, ai không phục thì xử người đó. Trong lúc nhất thời toàn bộ hội đồng quản trị và cao tầng toàn bộ điều sợ bóng sợ gió, vội vã cuống cuồng.

Khổng Hi tận mắt nhìn thấy Triệu Dật thu thập bọn họ như thế nào. Hồ sơ tài liệu dày cộp trước mặt Triệu Dật, nhìn giống như sách của Diêm Vương, điểm danh đến ai chết thì người đó chết!

Đám người này ngày thường ở trước mặt mình dùng đủ loại lý do dẫn chứng, giống như là thuỷ triều. Nhưng đối mặt với Triệu Dật lại như đám chim cút, bọn họ nhìn đống tài liệu trước mặt Triệu Dật sâu trong mắt điều ẩn chứa sự kiêng kỵ.

Không Hi thật sự muốn nhìn trộm cái hồ sơ kia, nhưng cô biết là Triệu Dật sẽ không cho cô xem.

Triều Dật nhìn Khổng Hi có chút trầm lặng thì khẽ nhìn đồng hồ tiếp đó nói: “Ngày mai tôi sẽ quay về Giang Châu, các thủ tục cho vay tôi sẽ để trợ lý ở lại tiếp tục hỗ trợ xử lý.”

“Cậu sắp đi rồi sao?”

Trong lòng Khổng Hi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô phát hiện khi mình đối mặt với Triệu Dật thì lại có một tia áp lực.

Lòng người khó dò, cô làm sao dám xác nhận Triệu Dật sẽ không đối với mình mà xuống tay với Thiên Hà đây?

Không có lợi ích liên quan như thế nào cũng tốt. Thế nhưng liên quan đến lợi ích, mối quan hệ này phải suy nghĩ nhiều hơn một chút, khác với trước kia có thể dễ dàng thoải mái mà đối mặt.

Đương nhiên, điều quan trọng chính là cô đối với Triệu Dật có quá nhiều thứ không hiểu.

Trên người Triệu Dật giống như là bao phủ một tầng sương mù cực kỳ thần bí.

Một sinh viên đại học mới hai mươi tuổi, vậy mà có thể thao tác hai tỷ tài chính, có thể dùng thủ đoạn độc ác như thế để cưỡng ép thu hoạch cổ phần của người khác...

Chỉ cần suy nghĩ một chút là đã cảm thấy không thể tin được rồi.

Thở dài một hơi, bỗng nhiên cô cảm thấy có mấy phần không nỡ.

Mặc kệ như thế nào thì Triệu Dật thật sự đã giúp cô một việc lớn, hơn nữa lúc cùng với Triệu Dật ở chung một chỗ cảm giác rất thoải mái.

Triệu Dật đứng lên nói: “Được rồi, nhìn cô có vẻ đang rất bận rộn, tôi cũng không làm phiền cô nữa. ”

Khổng Hi đứng lên tiễn đưa.

Nhưng mà ngay khi hai người đi tới cửa, Triệu Dật bỗng nhiên dừng bước, xoay người: "Khổng mỹ nữ, cô có phải quên chuyện gì rồi không? ”

Quên chuyện gì chứ?

Trong lòng Khổng Hi biết rõ, mình quên phải gọi hắn là anh trai.

Không, tôi không quên!

Chỉ là tâm tình bây giờ thật sự rất phức tạp, kỳ kèo như vậy chú yếu là kéo thêm chút thời gian.

Vốn tưởng rằng Triệu Dật muốn rời đi, cũng sẽ không nhắc lại chuyện này, thế nhưng lại không nghĩ tới hắn căn bản là không có quên.

Khuôn mặt trắng nõn của Khổng Hi khẽ ửng đỏ, cô cắn răng, mở miệng nói: "Anh trai! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui