Đến tận lúc hai người rời khỏi nhà giáo sư Cao Hồng, Phùng Tiếu Tiếu vẫn cảm giác giống như đang nằm mơ.
Cô không ngờ giáo sư Cao đáp ứng đích thân bà sẽ dạy kiến thức thanh nhạc cho mình. Điều này có nghĩa cô không những có thể trị hết bệnh của bản thân, mà còn biết cách làm thế nào để hát một bài tốt nhất. Mà tất cả những điều này, đều là kết quả của cuộc nói chuyện ngày hôm nay giữa Triệu Dật và giáo sư Cao.
“Lúc nãy anh và giáo sư Cao đã nói chuyện gì? Chẳng lẽ trước đây anh đã nhận biết giáo sư Cao?”
Triệu Dật lắc đầu, ánh mắt cũng hơi nghi hoặc: “Tôi cũng không rõ! Giáo sư chỉ hỏi thăm quan hệ của chúng ta. Chúng ta làm thế nào quen biết? Vì sao tôi muốn giúp cô các thứ…, cũng không hỏi cái gì khác.”
Phùng Tiếu Tiếu cắn cắn môi: “Đúng rồi! Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, tại sao anh lại giúp tôi?”
Triệu Dật cười nói: “Đối với tôi! Giúp người chính là niềm vui, có thể giúp đỡ được người khác bản thân tôi cũng sẽ vui vẻ. Vậy điều này có nhất thiết cần lý do không?”
Phùng Tiếu Tiếu nhìn vào mắt Triệu Dật, hắn cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt cô.
Không biết vì nguyên do gì, trong lòng Phùng Tiếu Tiếu có chút hụt hẫng. Bất chợt cô nắm chặt tay thành nắm đấm dùng sức vẫy vẫy, như để tự động viên bản thân: “Tôi sẽ cố gắng! Tôi nhất định không để anh và giáo sư Cao thất vọng!”
Sau khi nghe được câu trả lời của Phùng Tiếu Tiếu, Triệu Dật thực sự không biết vì sao giáo sư Cao lại gọi mình ra nói chuyện riêng. Bà hỏi chính là những câu hỏi mà khi nãy Triệu Dật đã nói với Phùng Tiếu Tiếu.
Sau khi giáo sư Cao nghe Phùng Tiếu Tiếu hát, cô bảo với Triệu Dật ra chỗ khác nói chuyện riêng. Triệu Dật cũng đúng là không biết vì sao giáo sư làm vậy, hắn cũng không hiểu những câu hỏi kia là có ý gì. Nhưng ngay sau đó, giáo sư đã nói với Phùng Tiếu Tiếu rằng cô có tài năng thiên bẩm, cô chính là một viên ngọc thô chưa được khai thác. Giáo sư hứa rằng sẽ đích thân dạy dỗ cho cô học tập ca hát, hơn nữa sẽ giúp cô giải quyết vấn đề về sự tự tin.
Triệu Dật cười nói: “Cơ hội thay đổi cuộc đời đã ở ngay trước mắt, cô phải cố gắng nắm lấy!”
Trước khi đến gặp giáo sư Cao, Triệu Dật đã tìm kiếm trên mạng thông tin về bà. Giáo sư Cao đã từng dạy dỗ ra mấy ngôi sao ca nhạc nổi tiếng. Thậm chí ca sĩ đang làm mưa làm gió trên thị trường âm nhạc hiện nay là Hà Vũ, cũng chính là đệ tử của bà.
Phùng Tiếu Tiếu mỗi tuần sẽ dành ra hai ngày để đến nhà giáo sư Cao để học thanh nhạc, mỗi buổi sẽ có hai giờ để học. Ngoài ra giáo sư Cao còn sắp xếp công việc luyện tập trong tuần, Phùng Tiếu Tiếu phải tự mình cố gắng hoàn thành.
Nhìn dạng này, rõ ràng giáo sư Cao đã đồng ý thu nhận Phùng Tiếu Tiếu làm đồ đệ để bồi dưỡng. Đương nhiên cũng chỉ là suy đoán của Triệu Dật mà thôi. Muốn điều này trở thành sự thật, thì phụ thuộc vào việc Phùng Tiếu Tiếu có chăm chỉ hay không. Liệu cô ấy có thể đáp ứng được yêu cầu của giáo sư Cao?
“Đinh! Nhiệm vụ ‘Cho người cá không bằng dạy người câu cá’ đã hoàn thành.”
“Đánh giá độ hoàn thành nhiệm vụ: Xuất sắc.”
“Nhiệm vụ ban thưởng:...”
“1. Kỹ năng dương cầm.”
“2. Thẻ xui xẻo: 01.”
“3. Thẻ hoàn tiền sơ cấp: 01”
“Ghi chú 1: Thời gian hiệu lực của thẻ xui xẻo là 24 giờ. Người bị trúng thẻ xui xẻo sẽ gặp vận rủi trong thời gian quy định.”
“Ghi chú 2: Thẻ hoàn tiền sơ cấp có hạn mức cao nhất là 50 ngàn tệ, hoàn tiền bội số 0.5 – 3 lần, có thể sử dụng 05 lần.”
Triệu Dật nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, nhất thời có chút kinh ngạc.
Nhiệm vụ này được ban thưởng tận 3 vật phẩm, hơn nữa trong đó còn có kỹ năng dương cầm.
So với những loại kỹ năng đã có thì kỹ năng này rất là cao cấp và tao nhã. Hơn nữa cực kỳ phù hợp với khí chất quý tộc. Để ngày mai mình cũng đi kiếm một cái danh hiệu nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi, kết hợp cái khí chất quý tộc của bản thân, chậc chậc...
Thẻ xui xẻo đúng là rất đơn giản dễ hiểu, không nghĩ tới ban thưởng của hệ thống còn có loại đồ vật này. Sau này nếu ai dám đắc tội với mình, vậy thì thì tên đó cứ chờ đấy mà xem!
Hệ thống khen thưởng có đủ các loại đồ vật kỳ quái, mặc dù vậy những đồ vật này đều rất thần kỳ.
Triệu Dật cùng Phùng Tiếu Tiếu ăn chung bữa tối, tiếp đó hắn đưa cô về đến dưới lầu bản thân Triệu Dật cũng không xuống xe.
Phùng Tiếu Tiếu nhìn Triệu Dật, bỗng nhiên trong lòng có một loại cảm giác mãnh liệt.
Triệu Dật muốn rời đi!
“Anh có muốn lên ngồi một lát không?”
Triệu Dật cười nói: “Không lên đâu.. Thời gian tới cô phải cố gắng làm trực tiếp và chăm chỉ học tập. Tôi sẽ không tới nữa, ngày mai tôi sẽ quay về nhà, hẹn cô tháng chín gặp lại nhé.”
Quả nhiên như vậy!
Trong lòng Phùng Tiếu Tiếu có chút hụt hẫng, vốn cô còn nhiều điều muốn nói nhưng bây giờ lại không thể nào mở miệng.
Nhìn Triệu Dật ngồi ở ghế lái, nụ cười ôn nhu như ngọc. Phùng Tiếu Tiếu cắn môi một cái, đột nhiên thò đầu qua bên cạnh. Cô khẽ hôn lướt qua trên mặt Triệu Dật một cái thật nhanh.
“Cám ơn anh!”
Triệu Dật còn chưa lên tiếng, Phùng Tiếu Tiếu đã mặt hồng ửng đổ nhanh chóng xuống xe, chạy về hướng khu chung cư.
Triệu Dật thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng thoải mái. Bản thân hắn mấy ngày nay đối với Phùng Tiếu Tiếu một tay sắp xếp và hỗ trợ, chuyện này chính xác là rất lớn. Nếu như cô ấy cố gắng, thì hoàn toàn có thể thay đổi cả cuộc đời của cô. Phùng Tiếu Tiếu đối với mình chắc là vô cùng cảm kích!
Quả nhiên anh đây rất có sức hút!
Triệu Dật cười hăng hắc, khởi động xe rời đi.
Sáng hôm sau, Triệu Dật sau khi tỉnh ngủ liên gọi điện thoại cho Giang Dĩnh. Hắn hẹn cô đi ăn cơm trưa, dù sao trong chuyện của Phùng Tiếu Tiếu thì Giang Dĩnh đã giúp được rất nhiều.
Giang Dĩnh sảng khoái đồng ý.
Hẹn xong, Triệu Dật xách hết đồ mình đã mua cất vào cốp sau xe để mang về nhà. Tiếp đó hắn lái xe tới khu A của đại học Giang Châu, đỗ ở dưới lầu ký túc xá của Giang Dĩnh.
Xe của Triệu Dật đi trên đường, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Khi Triệu Dật từ trong xe đi ra, tất cả mọi người đều đưa tới một ánh mắt độ kỵ xen lẫn hâm mộ.
F*ck! Chó nhà giàu!
Giang Dĩnh nhận được tin nhắn của Triệu Dật, lập tức đi xuống lầu. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch, cách ăn mặc cũng tỉ mỉ phù hợp, khuôn mặt bụ bẫm càng thêm đáng yêu.
Giang Dĩnh nhìn chiếc xe kinh ngạc nói: “Đây là xe của anh sao?”
Triệu Dật cười nói: “Ừ.”
Giang Dĩnh khen: “Quả nhiên là đại gia, xe này cũng phải 1 – 2 triệu nha?”
“Ừm! cũng tầm đấy.”
Triệu Dật không có nói ra giá chính xác, hắn mở cửa xe nói: “Đi thôi.”
Giang Dĩnh lại không lên xe: “Nếu không thì hôm nay chúng ta ăn luôn ở trường học? Ở đây có nhà ăn cho sinh viên, hương vị cũng rất tốt, hơn nữa cũng không xa......”
Hơi ngừng một lát, Giang Dĩnh nói bổ sung: “Dù sao tôi cũng là thổ địa ở đây, hôm nay để tôi mời anh.”
Triệu Dật cũng không có ý kiến gì, tiện tay đóng lại cửa xe nói: “Ăn ở đâu cũng được, nhưng nhất thiết phải để tôi thanh toán, mục đích hôm nay tôi đến là để cảm ơn cô......”