Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Triệu Dật đem chiếc ghế của mình cho Liễu Vũ Phi ngồi, sau đó bắt đầu dọn dẹp giường ngủ.

Liễu Vũ Phi ngồi xuống, nhìn xung quanh một chút, ngạc nhiên nói: “Nóng như vậy mà ký túc xá không có điều hòa sao, nếu như vào mùa hè thì làm sao mà chịu được?”

Lục Đào cười đáp: “Chúng mình vừa mới dọn tới ký túc xá, đã thống nhất lắp đặt quạt và bình nước nóng. Nhưng không có lắp điều hòa, bởi vì khi thời tiết chuyển sang đông hoặc hè nhà trường đều sẽ cho nghỉ phép mà. Tuy nhiên, mình cũng hỏi qua rồi, nhà trường cũng không có cấm học sinh tự lắp đặt điều hòa trong phòng. Mình cũng đã gọi điện cho một cửa hàng đồ điện hỏi mua một cái rồi, lát nữa họ sẽ mang tới lắp đặt.

Hơi ngừng lại một chút, Lục Đào lại cười giải thích: “Triệu Dật! Nhiệt độ ở Giang Châu mọi người đều biết, mình là người không chịu được nóng. Nếu không có điều hòa, thì chính là muốn cái mạng già của mình mất. Cho nên các cậu chưa tới, mình đã tự ý mua điều hòa. Tất nhiên tiền sẽ tính ở mình, các cậu cũng đừng có khách khí với mình làm gì. Dù sao, điều kiện gia đình mình cũng khá, mình cũng không muốn chịu cái nóng. Hơn nữa, mình cũng tính là dân địa phương, tốt xấu gì cũng xem là chủ nhà. Các cậu ở xa tới là khách, mình cũng phải làm hết trách nhiệm của chủ nhà chứ, đúng không nào?”

Triệu Dật cười nói: “Được chứ! Cái này phải cảm ơn đại gia rồi!

Ánh mắt Lục Đào đảo qua chiếc đồng hồ trên cổ tay Triệu Dật, cười nói: “Đừng! Chúng ta bốn người sau này là huynh đệ vào sinh ra tử, còn phải ở chung với nhau bốn năm nữa. Ăn cơm chung ngủ cùng một chỗ, đánh nhau cũng đánh một chỗ, ai cũng đừng khách sáo làm gì!”

Quánh Đông Lai nói bổ sung: “Lục Đào còn mua một chiếc máy giặt…”

Triệu Dật cười nói: “Không tệ! Người chủ nhà này tiếp đón khách rất tốt, lần sau cứ thế phát huy nha.”


Lục Đào cười nói: “Thuận tiện mà thôi! Mình dù sao cũng phải giặt đồ đúng không? Chúng ta cũng lớn như vậy hết rồi, cũng không thể đem quần áo bẩn dồn hết vào một túi rồi cuối tuần cầm về nhà nhờ cha mẹ giặt giùm đúng không?”

Triệu Dật nhìn Quách Đông Lai và Lý Dương bên cạnh, âm thầm ấn nút LIKE. Lục Đào là con của đại gia thì chắc chắn khỏi phải chê rồi. Hơn nữa còn biết cách ăn nói, có đầu có đuôi, thái độ thoải mái, cho lý do cũng không làm người khác cảm thấy khó chịu.

Thú vị!

Quách Đông Lại nhìn Triệu Dật một chút, nói: “Vậy sau này ba cái tiền điện kia chúng ta chia đều ra nha.”

Triệu Dật thoải mái trả lời: “OK”

Lục Đào cũng không cảm thấy phiền, sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề, mọi người cảm thấy OK là được.”

Thu dọn xong giường ngủ, Triệu Dật kiểm tra lại một số đồ còn thiếu: “Mình cái gì cũng không mang theo, mình ra ngoài mua đồ chút đồ dùng hằng ngày rồi tí về ngay.

“OK”

Lục Đào kêu lên: “ Để tăng thêm tình cảm! Chúng ta tạo thành một nhóm chat, có chuyện gì anh em rống một tiếng những người còn lại sẽ qua trợ giúp liền.”

“OK”

Sau khi cả bốn người cùng tham gia nhóm chat thì Triệu Dật và Liễu Vũ Phi liền rời khỏi phòng.

Ra tới lầu ký túc xá, Liễu Vũ Phi liền cẩn thận nhìn Triệu Dật giống như nhìn nai con.


Triệu Dật cười nói: “Cậu nhìn mình làm gì?”

Liễu Vũ Phi cắn cắn môi: “Mình nói mình là bạn gái của cậu, cậu không tức giận sao?”

Triệu Dật cười nói: “Chuyện nở mày nở mặt như vậy, làm sao mình có thể giận chứ. Cậu không thấy ba người đó nhìn mình với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ sao? Suýt chút nữa tròng mắt đều rơi hết ra ngoài.”

Liễu Vũ Phi nháy mắt mấy cái, rất muốn thuận miệng nói một câu ‘vậy mình liền thật sự làm bạn gái của cậu nha!’ nhưng mà hơi do dự một chút, vẫn quyết định không có nói ra câu này.

Lỡ như Triệu Dật từ chối thì sao?

Mặc dù Liễu Vũ Phi có lá gan để nói ra lời này, nhưng nếu bị từ chối vậy thì cô sẽ rất lúng túng. Quan hệ giữa hai người có thể sẽ trở nên không được tự nhiên, thậm chí có thể khiến hai người dần xa lánh.

Dù sao, Triệu Dật rõ ràng là chưa chuẩn bị để làm người yêu mình, cậu ấy hẳn là cảm giác mình chỉ cảm kích cậu ấy chứ không phải vì mình thật sự yêu thích.

Suy cho cùng, tốt hơn cứ tạm như vậy đi.

Giống như mẹ nói thời gian còn rất dài, tính tình của Triệu Dật giống người đã trưởng thành không giống với những nam sinh khác.


Cậu ấy suy nghĩ cũng rất nhiều.

“Cậu biết vậy thì tốt.” Liễu Vũ Phi nói.

Liễu Vũ Phi hừ một tiếng, đổi chủ đề: “Người tên Lục Đào kia đúng là biết cách giải quyết nha, nói chuyện và làm việc đều rất có phong cách của ngươi….”

Triệu Dật bị chọc tới phát cười: “ Cái gì gọi là rất có phong cách của mình, Lục Đào kia chính là con nhà giàu nhưng được giáo dục tốt. Không phải loại con em đại gia có tiền nhưng không có não. Cậu thật sự nghĩ ai nhiều tiền cũng đều ngốc nghếch đi khoe khoang sao. Con của nhà giàu thực sự, thì từ nhỏ đã được tiếp xúc với nhiều người, thấy qua nhiều chuyện. Họ được giáo dục bằng những phương pháp tốt nhất, phải biết cách xử sự cho khôn khéo. Những người như thế còn đầy ra đó, không phải những tên não tàn kia đâu.

Liễu Vũ Phi hé miệng cười: “Thế nhưng, không phải trong xã hội có rất nhiều tên thiếu gia nhà giàu đều rất ngang ngược sao?”

Triệu Dật ha ha cười nói: “Cậu cũng là con nhà giàu còn gì, thế nhưng trên người đâu có cái gọi là ngang ngược kia. Những thể loại mà cậu nói thì hầu hết chính là do cha mẹ phất lên quá nhanh hoặc làm quan lớn, hoặc có thể chính là loại trong gia đình không được coi trọng, chỉ là một tên phế vật được nuôi thả mà thôi. Con nhà đại gia cũng phải chia làm hai loại, một là phế vật, hai là tinh anh. Mà những người tinh anh kia cho dù có kiêu ngạo cũng là kiêu ngạo ở trong xương cốt, chứ không phải thể hiện ở bên ngoài.

Dịch: baeamriu_Skyship


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận