Kìm nén lại xúc động đang dâng lên, Lâm Từ bình thản đi tới, miệng mím thành một đường thẳng, im lặng nhìn cô.
"Anh họ ăn cơm chưa?" Hoàng Sa khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn ngồi xuống thì hỏi một câu.
"Chưa..."
"A! Dì vậy mà quên đi gọi con, nào để dì bới cơm cho con." Mẹ Hoàng nhớ con gái tới phát điên, vừa thấy cô thì chuyện gì cũng quên hết, giờ mới chợt nhớ ra đứa cháu bị bỏ quên của mình.
"Bà chủ để tôi." Thím Hoa mỉm cười đi tới, tay cầm bát cơm trắng nóng hổi, đặt nó trước mặt của Lâm Từ.
"Anh họ ăn đi nha, mẹ đích thân đi phụ thím Hoa đó!" Ăn mà có đau bụng thì cũng phải kìm nén nha!
Mẹ Hoàng mặt xanh trắng, trừng con gái nhà bà một cái, hay cho tiểu nha đầu con!
"Ăn! Ăn hết đi!" Ba Hoàng bị bỏ quên tức giận vỗ bàn, lại nhận được ánh mắt trách cứ của vợ con, nghẹn đỏ cả mặt.
Hai mắt sáng lên, Lâm Từ cúi đầu nhìn bát cơm khói hun lượn lờ, môi bất giác cong lên.
Ấm áp mà hắn mơ ước đây sao...?
Lâm Từ còn chưa bước ra khỏi cảm giác ấm áp mà gia đình mang lại, thì nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Hoàng Sa, hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, vẻ mặt nhu hòa như nước.
"Con là muốn nhắc tới ngọc bội gia truyền mà tổ tiên lưu lại..."
....
"Ưm ừm... người ta nhớ anh lâu như vậy rồi, mà cũng chỉ tặng người ta có chút quà như vậy, người ta giận đó." Tiểu minh tinh hạng A, dáng người mông cong ngực nở, xinh đẹp diễm lệ, miệng ngọt như mật lại pha thêm mấy phần nũng nịu, đúng là câu hết hồn phách của nam nhân.
"Cái miệng nhỏ của em đó." Phương Duệ thích thú nhìn cô ta nịnh nọt, miệng cong lên tà mị, khẽ cúi người ngậm lấy đôi môi hồng phấn của cô ta.
Từ cái đêm mưa đó, Phương Duệ bỏ ra mấy phần tâm tư nghĩ về cô, nhưng mà thời gian qua lâu lại không gặp, hắn lại lười biếng đi tra, chưa đầy một tháng đã bỏ quên Hoàng Sa tít ở sau đầu, liền ngựa quen đường cũ, trong ba tháng chơi chán hơn năm tiểu minh tinh hạng B.
"Ưm ...anh đừng vậy mà..." Âm thanh ái muội vang lên, tiểu minh tinh nghiên theo động tác của hắn, liền vòng tay qua cổ hắn làm sâu thêm nụ hôn.
Hai người đứng ngay trong khu quần áo hôn hít, không quan tâm tới ai, cho tận tới khi Phương Duệ liếc mắt thấy bóng dáng nữ nhân nào đó đang lôi kéo tay nam nhân.
....
"Anh họ à, tôi không ngờ sinh nhật anh lại trùng với mẹ đấy, đi! Mua cho anh bộ dụng cụ vẽ mới nhất năm nay!" Hoàng Sa cười ha hả, lôi kéo tay Lâm Từ phía sau.
Chắc có lẽ do lúc này vui vẻ quá, nên cô cũng bỏ qua vẻ mặt người đằng sau, trong tương lai sẽ là người giam cầm chính mình trong ngục tối...
Mà người phía sau cô lại ngượng đỏ cả mặt, mắt nhìn chằm chằm lấy tay ai đó, mặc kệ hết thảy những kẻ xung quanh.
Lâm Từ rất muốn nói là, bộ dụng cụ của hắn là bộ tốt nhất ở pháp, được đặt chế làm riêng cho một mình hắn thôi, ...nhưng hắn lại luyến tiếc bàn tay ấm áp, và xúc cảm mềm mại trơn bóng như ngọc thạch này.
Thêm một bộ nữa, chắc cũng không sao mà nhỉ?
"Anh anh đi đâu vậy!?" Tiểu minh tinh chật vật đuổi theo sau chân nam nhân, thấy hắn đang dâng thêm tốc độ, thì cắn răng đuổi theo.
Phương Duệ cách cô một khoảng không xa thì dừng lại, quay người nhìn tiểu minh tinh mồ hôi đầm đìa, lạnh nhạt nói: "Tiền gửi vào tài khoản của em, lần sau gặp."
Tiểu minh tinh trợn to đôi mắt hạnh xinh đẹp, uất ức vô cùng, đây là câu nói quen thuộc cỡ nào cơ chứ! Lần sau gặp đó! Lần sau của hắn cũng không biết qua năm nào tháng nào a!
"Anh!" nước mắt đảo qua hốc mắt, tiểu minh tinh nhìn bóng dáng hắn đi xa, dậm chân tức giận.
....
"Xin chào."
Hoàng Sa cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt, kéo tay Lâm Từ ở phía sau lùi lại mấy bước.
"Phương tổng." Cô gật đầu xem như chào hỏi, mặt lạnh nhìn hắn.
"A, xem cô kìa, tôi chỉ có ý tốt muốn mời cô đi ăn trưa thôi nha." Phương Duệ cong cong khóe môi, mắt đảo qua bàn tay trong tay cô, "Vị này là?".
Lâm Từ nhíu mày, môi mím lại, hơi thở nguy hiểm vọt ra, lượn lờ xung quanh, tạo thành làn sương đen kịt.
"Anh họ tôi, ngài không cần để ý, hôm nay chúng tôi có việc, xin từ chối ngài." Hoàn toàn không có ý muốn giới thiệu, cô treo lên bộ mặt tươi cười nhạt nhẽo.
"A, vậy thất lễ rồi." Thà rằng đừng cười, Phương Duệ nhìn cô, cũng cười nhạt một tiếng.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, cũng không phát hiện sự dị thường dâng lên, cho tới khi làn sương đen dần mất đi kiên nhẫn, đang muốn nhanh chóng đâm tới mắt Phương Duệ, thì trong chớp mắt đó, một làn sương bạc sáng chói hiện ra, ngăn cản lại công kích!
Hoàng Sa kéo tay Lâm Từ còn đang trong ngỡ ngàng, vòng qua một phía bên người Phương Duệ, nhanh chân bước đi, nam nhân này luôn khiến cô có cảm giác không khỏe, cần phải tránh xa!
Từ bỏ con mồi nhanh như vậy tất nhiên sẽ không phải là Phương Duệ hắn rồi, Phương Duệ nhìn cô đi xa, cong môi nở ra nụ cười tàn ác.
Làn sương đen kịt như không cam lòng yếu thế, đảo trên người của Phương Duệ mấy vòng mà không thể làm gì được, đành tức giận mà tan biến.
....
"Vì cái gì mà hắn lại xuất hiện ở đó!" Nam tử diện mạo anh tuấn, một chưởng khiến bàn ngọc hóa thành tro bụi.
"Ngươi lo lắng cái gì? Thiên đạo chắc chắn sẽ không mặc hắn làm bậy." Nữ tử mặc dù bất mãn nhưng cũng không làm ra hành động nào khác.
"Tất cả là tại ngươi! Ngươi vì cái gì cứ thích tạo ra cái thứ đó, bây giờ lại vây hắn không thể trở ra! Để hắn lấy lại trí nhớ, thì ngươi chỉ còn con đường chết!" Nam tử tức giận thở phì phì, lam y bay bay, hơi thở tiên phong đạo cốt không phai.
"Ngươi thử nói không đọc? Hắn là vì sơ suất, ta đã làm gì sai!?" diện mạo thanh tú run rẩy tới vặn vẹo, khung cảnh chung quanh méo mó, cây cỏ héo úa bốc mùi hôi thối, gió như mang theo lưỡi dao hung hãn dập xuống.
Biết mình chọc cho nữ tử xù lông, nam tử dù tức giận nhưng cũng phải kìm nén xuống, dịu giọng: "Vậy ngươi cũng nên mau mau cho hắn trở ra, lẽ nào ngươi muốn hắn phá banh thế giới mà ngươi cực cực khổ khổ tạo ra?"
"Ta là lực bất tòng tâm, muốn trở ra thì phải giết nhân vật chính, nhưng hắn lại là nhân vật chính, vậy làm sao mà giết đây?" nữ tử khổ không thể nói hết, sầu muốn rụng cả tóc.
"Cái thứ này ngươi tạo ra hơn mười, lẽ nào không có cách gì!?" nam tử lại lần nữa phẫn nộ.
"Hừ, ta tạo ra một thế giới liền đưa một sợi tóc tinh thần ra để làm thiên đạo, ắt có thể dễ phá như vậy!?"
"Vậy thì ngươi lo chuẩn bị chịu chết đi là vừa!" nam tử phất tay, mang vô vàn tức giận biến mất khỏi không gian, để lại nữ tử sầu muộn cùng chín quyển sách khác nhau, bay lượn trên không gian vô tận.
__________________________
Truyện nhiều hố, cần thời gian để lấp, cũng đừng hỏi ta vấn đề, ta cũng không biết đâu.