"Chào Hoàng tổng, đây là chút lễ vật của tôi."
"Hoàng phu nhân càng ngày càng hồi xuân a, ngài thật là có người vợ vẹn toàn."
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi thấy Hoàng phu nhân càng lúc càng trẻ ra, ngay cả Hoàng tiểu thư cũng như ngọc như ngà."
"Ngài thực có phước, tôi vô cùng ngưỡng mộ nha."
"Chúc mừng dự án hợp tác của chúng ta, Hoàng tổng."
Lấy ba Hoàng là trung tâm, vây quanh ông là một đám người kính rượu tới lui, ông ngoài cười nhưng trong không cười đáp lời lại từng người.
Thật ra Hoàng gia ở trong nước có một chút danh tiếng, nhưng không phải là đối tượng mà ai ai cũng tới nịnh nọt.
Bởi hôm nay chỉ là sinh thần của vợ, bất quá ông lại mời được ba gia tộc lớn trong nước tới, nên đám người này mới qua đây khách khí một chút với ông.
Ba Hoàng thừa biết trong lòng, cũng giả bộ tươi cười với từng người, trong lòng tràn đầy khinh miệt.
....
Hai giờ trước.
Trong phòng khách, mẹ Hoàng nhìn con gái chăm chú xem ti vi, tức giận tới bật cười.
"Hỗn nha đầu con còn không mau chuẩn bị, ở đây xem tin tức cái gì." bà đi tới vỗ đầu con gái, đang nhìn chằm chằm tin tức phát trên ti vi.
"Mẹ, đó Hoắc Tông sao?" Hoàng Sa chỉ tay vào nam nhân lạnh băng đang bước lên thảm đỏ, hắn là đang tham dự một sự kiện nổi tiếng ở Nga, nhưng mặt lại đen thui không chút cảm xúc, như thể người tổ chức sự kiện này thiếu nợ hắn mấy trăm triệu vậy.
Mẹ Hoàng nhìn nam nhân tuấn dật, đẹp một cách lấn át tất cả mọi người, ai cũng mờ nhạt trước hắn, như phông nền tôn lên góc cạnh khuôn mặt điển trai của hắn.
"Đúng vậy nha, Hoắc Tông này cũng điển trai thật, cũng ngang ngửa Tấn Hiên rồi nhỉ." Mẹ Hoàng nhắc tới con rể liền tươi cười, mặc dù mấy tháng nay, hắn không còn tới nhà chơi nữa, nhưng tuần nào cũng gửi cho bà mỹ phẩm dưỡng nhan hết, bà cũng thực vừa lòng với đứa con rể tương lai này.
Chuyện cô với Vũ Tấn Hiên đính ước ngoài ba mẹ ra thì không ai biết, nên khi Vũ Tấn Hiên có quan hệ mập mờ với Đậu Ngọc Đào mà cô lại tức giận xen ngang, mọi người đều nói cô là hồ ly tinh sống chết bám người ta không buông.
Kiếp trước chuyện này rất nhanh lọt vào tai ba mẹ Hoàng, hai người liền tức giận muốn hủy bỏ hôn lễ, nhưng Hoàng Sa lại một mực không đồng ý, hai người hết cách mới nhắm mắt làm ngơ. Mà kiếp này, không hiểu sao mọi tin tức được nhanh chóng phong tỏa, không kịp lọt vào tai ba mẹ Hoàng.
"Mẹ, con và Vũ Tấn Hiên từ lâu đã không còn quan hệ..." Hoàng Sa cúi đầu nhỏ giọng, trong lòng chua xót, mẹ cô yêu quý hắn như vậy, nhưng cuối cùng thì sao chứ?
"Sao cơ?" Mẹ Hoàng nghe không rõ, định nói gì đó thì thím Hoa đi tới.
"Bà chủ, ông chủ bảo tôi, nói lát nữa kêu bà tới tìm ông ấy." Thím Hoa tươi cười như có bí mật gì đó, làm mẹ Hoàng tò mò không thôi.
"Được rồi, ông ấy đâu?"
"Bà chủ theo tôi nha." Thím Hoa cười khúc khích, cảm thấy ông bà chủ như trở lại lúc xưa, toàn là ưa lãng mạn.
Hai người vừa đi, Hoàng Sa liền đứng dậy trở về phòng ngủ, cô ngồi trên giường phân vân nhìn hai bộ dạ phục được treo ngay ngắn.
Cô nhớ không lầm ở kiếp trước Đậu Ngọc Đào cũng có tham dự sinh thần của mẹ cô, cô ta là đi cùng với Khương Liệt.
Đậu Ngọc Đào vừa xuất hiện liền liên tục thu hút ống kính của giới truyền thông, cô ta hôm ấy bận dạ phục màu trắng thuần khiết*, như thiên thần nhỏ lạc xuống trần gian, còn có lúc ấy cô ta tay trong tay với Khương Liệt, lại càng được mọi người chú ý.
Mà Hoàng Sa khi ấy cũng mặc dạ phục trắng giống cô ta, nhưng đường lối trang phục của cô lại hướng về phía quyến rũ nóng mắt, hai người vừa đứng ra liền bị so sánh kịch liệt, có người còn nói cô ăn mặc không ra gì, làm xấu mặt Hoàng gia.
Nhưng kiếp này Khương gia không được mời tới, Khương Liệt tất nhiên sẽ không xuất hiện.
Nhưng cũng phải nói tới giao tình giữ ba Hoàng với Khương gia chủ thật tốt một cách đặc biệt, lần này con trai ông ta lại đối xử với cô như vậy, ba Hoàng liền giận dỗi, không thèm đi đánh cờ tâm sự gì với Khương gia chủ hết.
Khương gia chủ - Khương Kha lắc đầu với bạn già, không dám chọc ông thêm giận, liền tặng một đống quà coi như bồi tội.
Hoàng Sa đắn đo trong chốc lát liền chọn bộ dạ phục màu lam sẫm*, có thể nói nếu Đậu Ngọc Đào là hoa sen thuần khiết, thì cô chính là đóa anh túc chết người.
Muốn so sánh? Liền cho các người so sánh tới mù luôn đi!
....
Ngồi trước bàn trang điểm, nữ nhân nhìn dạ phục trắng treo ở một bên, thầm nghĩ, màu trắng khá phù hợp với mình, Dục Vệ Khanh rất có mắt nhìn.
Cô ta liếc khuôn mặt trong gương, môi hồng răng trắng, mắt hạnh ánh nước, thật sự rất mê người, đột nhiên như nhớ tới gì đó, cô ta ầm thầm nghiến răng.
"Thật muốn rạch nát khuôn mặt của mày."
Nói rồi, cô ta đứng dậy xoay lưng về phía gương cười lớn, sớm thôi, sớm thôi, tao sẽ trả hết những nỗi đau tao từng phải chịu.
....
Sáu giờ tối.
Cửa lớn hội trường trải thảm nhung đỏ thẫm, phía sân chứa đầy những chiếc xe mắc tiền quý giá, ống kính lập lòe ánh sáng, chụp liên tục các vị khách đi tới.
Vũ Tấn Hiên đã tới từ sớm, đi cùng hắn chính là Vũ quản gia, hắn thực tự nhiên ôm lấy ba Hoàng chúc mừng, ánh mắt không nhịn được tìm kiếm bóng dáng nữ nhân.
Ba Hoàng thấy hắn như vậy, cười ha hả, bảo hắn kiên nhẫn một chút, lát nữa liền bất ngờ.
Chiếc xe màu xám chậm rãi chạy tới, là phiên bản giới hạn thế giới, tung ra thị trường đúng năm chiếc, mẫu mã này chắc chắn là do Hạ gia sản xuất, nên nói Hạ gia nắm giữ lĩnh vực y học hơn ngàn năm ở Hoa Hạ, còn vương tay ra tới các lĩnh vực khác như thời trang, trang sức, xẹ cộ, Hạ gia mặc dù im hơi lặng tiếng không tham gia tranh đoạt nhưng là gia tộc có sức ảnh hưởng đứng thứ nhì xếp sau Hoắc gia.
Nhưng chỉ tiếc, Hạ gia chỉ thích đứng ở ngoài sáng, không tham dự tới giới hắc đạo, nếu không thì Hạ gia đứng đầu Hoa Hạ là chuyện sớm muộn rồi.
Xe vừa tới, hai vệ sĩ liền chạy tới mở cửa, đúng vậy, lần này Hạ Di dẫn theo một người nữa.
Cặp chần thon dài trắng nõn lộ ra giữa không khí, nam vệ sĩ hít thở không thông, mê muội nhìn thiếu nữ lạnh nhạt bước ra, Hạ Vi đi tới bên người Hạ Di, choàng tay ôm lấy tay hắn, lại bị hắn ghét bỏ nhíu chặt mày.
"Anh à, cho em chút mặt mũi đi." Hạ Vi lạnh nhạt nghênh đón máy ánh tới tấp chụp hình, dạ phục xám kín đáo ôm người lộ ra chút nghiêm khắc.
"Chậc." Hạ Di bất mãn nhưng không đẩy cô ra nữa, hai người song song bước lên thảm đỏ, chỉ là khuôn mặt anh tuấn của hắn có hơi âm u.
Hai người vừa vào, chiếc xe màu đen liền chạy tới, lại là một phiên bản giới hạn của Pháp, chiếc xe lăn bánh chậm rãi, nhiều người vừa nhìn liền trông mong tới hai mắt nóng rực, xe của Hoắc gia tới rồi a!
Hoắc Tông bước xuống xe, bộ vest đen ôm người để lộ cơ thể cường tráng một mét chín của hắn, gương mặt góc cạnh lạnh lùng tàn nhẫn khiến nhiều người không dám nhìn thẳng.
Một nam nhân mập mạp chạy tới, gương mặt phúc hậu tươi cười: "Xin hỏi Hoắc gia chủ đi một mình hay mang theo ai ạ?"
Cau mày liếc gã, hắn không thèm lên tiếng liền cất bước đi vào hội trường.
Chiếc xe đỏ thẩm không nhanh không chậm chạy tới, tất nhiên cũng là phiên bản giới hạn, Dục Vệ Khanh ngồi trên xe ngơ ngẩn, trong khoảng thời gian này hắn rất thích ngồi ngơ ngẩn không lý do.
"Khanh, gần tới rồi." Đậu Ngọc Đào dịu dàng nói, mái tóc xoăn bồng bềnh thả xuống bên vai, đôi môi mọng được phủ lớp son hồng càng thêm mê người.
Dục Vệ Khanh liếc cô ta, cảm thấy cô thật đáng yêu, nhưng tại sao bên trong hắn lại có loại phản cảm trắng trợn thế này.
Có chút chán ghét thu hồi mắt, hắn thầm nghĩ, vì sao nữ nhân hắn yêu lại làm người chán ghét như vậy, lúc trước thật sự không có.
....
Đậu Ngọc Đào vừa tới thì y như kiếp trước, cô ta nhanh chóng nổi bật giữa đám người ăn mặc hở hang hoặc kín cẩn, nhiều nam nhân nhìn cô ta đầy ái muội, lại ngại Dục Vệ Khanh mà không có hành động nào khác.
Có thể nói Phương Duệ là người đến cuối cùng của bữa tiệc, hắn vừa tới thì cuộc phỏng vấn ba Hoàng cũng vừa xong.
Đèn ở hội trường chợt tắt, mọi người đang xã giao liền hướng tới nơi phát ra ánh sáng ở hành lang, chỉ thấy nữ nhân trung niên bước ra, bà mặc dù đã bước qua tuổi bốn mươi, nhưng không thể che dấu nét đẹp thời niên thiếu, hôm nay bà mặc dạ phục màu tím thêu hoa, cực kì tao nhã vẫy tay với chồng.
Ba Hoàng cười rạng rỡ đi tới nắm tay vợ, hai người trong mắt nhau là tình yêu không thể xóa nhòa.
Nhưng mọi việc vẫn chưa hết, đằng sau hai người, Hoàng Sa chậm rãi đạp giày cao gót bước ra.
Tiếng 'lộc cộc' vang vọng ở hội trường yên tĩnh, nữ nhân nhếch một bên môi hồng phấn, đầu tóc đơn giản búi lên, điểm ở đó chính là một cây trâm hoa nổi bật, cô hôm nay bận dạ phục lam sẫm, đường nét mang đậm phong cách quý tộc Anh, thực sự đẹp tới không thể nào chê trách.
Nam nhân khắp hội trường bỏ qua thiên thần nhỏ, họ nhìn chằm chằm cái nữ nhân vừa thuần khiết lại lộ ra chút ma mị kia, đồng loạt nuốt nước bọt, ánh mắt mang theo nhục dục ham muốn.
Là, là yêu nghiệt!
Trong mắt Hoắc Tông lóe lên tinh quan xâm chiếm rồi nhanh chóng rụt lại, hắn lần đầu tiên nở một nụ cười tham lam chưa từng có.
Dục Vệ Khanh ngơ ngác hai giây rồi nhanh chóng cúi đầu, trái tim lỡ một nhịp.
Phương Duệ đang nhăm nhi rượu xém một tí nữa thì sặc mất, ho khan vài tiếng, mặt ửng đỏ nhìn chằm chằm khóe miệng khẽ nhếch của cô.
Thấy tất cả nam nhân đều hướng tới cô, Vũ Tấn Hiên cau mày bất an, Tiểu Sa là của hắn, là của một mình hắn thôi!
Hạ Di bỏ Hạ Vi qua một bên, dự định nhanh chóng đi tới bên người Hoàng Sa, hắn quả thật rất muốn hôn cô.
Nhưng rất nhanh ánh mắt mọi người liền co rút bất mãn, chỉ thấy bên người nữ nhân yêu nghiệt kia là hai người nam nhân xa lạ.
Ngại ngùng cúi đầu, Bạch Cẩn hôm nay quăng phanh mất cái kính dày cui kia đi, để lộ dung mao yêu nghiệt ra, cặp mắt hoa đào câu nhân hiện lên chút si mê, mà một bên, Lâm Từ với danh nghĩ anh họ được cô ôm tay đi tới, hắn không khỏi cảm nhận xúc cảm mềm mại, miệng hơi nhếch.
Chứng kiến tất cả thay đổi, Đậu Ngọc Đào đỏ bừng mắt, hận ý trong lòng càng thêm dày.
Sẽ có một ngày tao xé rách bản mặt xinh đẹp kia của mày, tiện nhân!!
__________________________
Dạ phục của Đậu Ngọc Đào.
Dạ phục của Hoàng Sa.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.