Ba người đang nói chuyện thì phát hiện bị nhiều ánh mắt soi mói, phóng viên cũng đang chỉa ống kính về phía bên này, không khỏi nhỏ giọng đi đôi chút.
"Tháng sau ba mẹ tôi sẽ tới hủy hôn." Hoàng Sa khẽ nâng ly nước cam mà phục vụ bưng tới, nhẹ giọng nói.
Vũ Tấn Hiên làm như không nghe thấy, im lặng nhìn cô.
"Anh vi phạm hôn ước của chúng ta vượt quá ba lần, tôi muốn cùng anh phân rõ quan hệ." Thấy hắn không trả lời, cô cười lạnh, tay móc điện thoại ra, bấm tới thư viện.
Kiếp trước Hoàng Sa yêu Vũ Tấn Hiên tới điên cuồng, biết hắn có người phụ nữ khác cũng không dám hỏi tới, chỉ có thể thuê thám tử tới chụp hình lại mà thôi, đó là cách cô gặm nhấm nỗi đau của mình. Nhưng không ngờ việc vô ích này lại cho cô một kinh hỉ, giờ đây những tấm ảnh này chính là bằng chứng quan trọng của cô.
"..." Mặt Vũ Tấn Hiên tái nhợt như tờ giấy trắng, lâu nay vì thương tâm mà không chăm sóc sức khỏe, dẫn tới cơ thể cạn kiệt, nay lại bị đả kích tới không nói nên lời.
Hoàng Diệp cũng không ngờ tên nhóc này lại nhẫn tâm như vậy, trên điện thoại của cô là hơn sáu tấm ảnh, mỗi tấm đều là hình ảnh hắn thân mật với nữ nhân khác nhau, thật là muốn chọc mù mắt của chị ta.
"Tôi và anh kết thúc rồi." Nói ra lời này, trong lòng cô quả thật thở phào nhẹ nhõm, bản thân cô yêu hắn tới không màn sống chết, chịu nhiều hành hạ về thể xác lẫn tinh thần, cả đứa con trong bụng cũng không giữ nổi, ba mẹ một người thì hóa điên một người thì bệnh tật quấn thân, hắn có từng một nghĩ cho cô sao?
"..."
Đúng lúc này, từ xa bóng dáng ba mẹ Hoàng đi tới, Vũ Tấn Hiên nghiên đầu qua nhìn họ, một đôi phu thê ân ái sáng sủa, trong lòng liền dâng lên một trận hối hận cùng áy náy.
"Hoàng Diệp..." Ba Hoàng đỡ vợ đi tới, rụt rè kêu một tiếng, ông càng nhìn đứa cháu gái này càng cảm thấy sốt ruột.
Hoàng Diệp mỉm cười đi tới chào hỏi, cũng thông báo luôn tin dữ cho gia đình ông, người chị gái kia của ông trở về rồi, nửa tháng tới sẽ trở về.
Mặt ba mẹ Hoàng không thiết sống nữa, miệng méo xệch, hai chân run rẩy.
Chị ta cười ha hả, nói muốn rời đi vì công việc, trước khi đi còn ở bên tai cô nhắc nhở một câu :
"Cẩn thận, chị về đây tìm người, mà kẻ này rất 'thích' em."
Nhiều người đang hóng chuyện cũng rất thất vọng, bọn họ còn nghĩ sẽ diễn ra chuyện gì đó kinh thiên động địa xảy ra, cuối cùng lại không có chuyện gì, vài phóng viên thu lại ống kính, trong lòng buồn bực.
Đậu Ngọc Đào nhìn Vũ Tấn Hiên xa xa, cảm thấy nam nhân này vô cùng quen mắt, đó không phải là nam nhân đang theo đuổi cô ta sao? Còn nói muốn hủy hôn cùng tiện nhân kia để cưới cô ta về.
....
Bạch Cẩn đã lâu chưa trở lại, Hoàng Sa có phần hơi lo lắng đứng ngồi không yên, mắt cứ đảo tới lui tìm bóng dáng y.
Cô buồn bực cả người khó chịu, tránh những người đi tới mời rượu, cô một đường đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Mà phía bên kia, Dục Vệ Khanh vừa thấy cô tránh khỏi đám người, tâm vừa động, chân bất giác đi theo từ lúc nào.
Đèn ở hội trường chợt tắt, khu vực chính giữa là sân khấu được chiếu đèn ấm màu vàng dịu nhẹ, âm thanh piano và các nhạc cụ khác du dương vang lên, nhiều cô gái đã có bạn nhảy liền được nâng tay đưa đi, những làn váy đủ màu sắc nhịp nhàng đung đưa, tiếng cười khanh khách pha lẫn phấn khích của nữ nhân.
Đậu Ngọc Đào có hơi thất thần, cô ta là lần đầu tiên tham gia bữa tiệc như thế này, có chút luống cuống, cô ta đời nào có biết nhảy? Nói chi bây giờ là khiêu vũ chuyên nghiệp mà các tiểu thư thế gia yêu thích!?
Nhiều người mặc dù ngại thân phận Dục Vệ Khanh mà không dám mời cô ta, nhưng những thành phần không não vẫn còn mà, ví dụ như tên mập xấu xí trước mặt cô ta đây.
"Nhảy cùng tôi chứ?" Tên mập xấu xí trong miệng cô ta chính là Dư Tuấn, là con trai út của thiếu tướng Dư Chấn, gã mặc dù sinh ra xấu xí, không tài năng, nhưng lại là đứa con được thương nhất trong nhà, chưa từng va chạm trong xã hội, nên cũng không biết quy tắc thứ không nên chạm là gì, vừa nhìn thấy cô ta xinh xắn đáng yêu liền động tâm.
"Tôi không..." Cô ta tránh né cái móng vuốt heo gã, lùi về phía sau, mặt biểu tình chán ghét.
Cũng không biết Dục Vệ Khanh đi nơi nào, để lại cô ta ở đây rồi biến mất, nhiều ánh mắt lang sói cứ rình mò mọi cử động của cô ta.
"Cô!" Dư Tuấn lần đầu tiên bị người ta chán ghét, mặt mũi mất sạch, tức tới đỏ bừng cả mặt.
Nhiều người để ý tới thân phận của gã, không khỏi an ủi vài câu, lại làm cho gã tính khí càng thêm nóng nảy, dơ tay tát mạnh vào mặt Đậu Ngọc Đào!
Đầu cô ta lệch về một phía, mắt trợn trừng không thể tin, tay bụm một bên má sưng đỏ, phải nói, gã ta cũng là con của nhà làm lính, từ nhỏ được ba dạy cho vài cái thủ pháp phòng thân, mặc dù không mạnh mẽ gì, nhưng sức lực qua nhiều năm rèn giũa tất nhiên sẽ không yếu, đánh một Đậu Ngọc Đào tới tàn phế vẫn dư sức.
....
Hoàng Sa đi vào nhà vệ sinh liền ngâm tay vào nước lạnh, cơ thể cô nóng hừng hực, mồ hôi đổ ra ướt đẫm khiến cho tóc dính vào hai bên má, khuôn mặt cô đỏ ửng hết lên, xương quai xanh cũng ẩn ẩn phiếm hồng.
Lão nương bị hạ thuốc, mẹ kiếp!
Cô cũng thật không ngờ, trong chính địa bàn của mình lại có kẻ dám trà trộn, lần này cô mất cảnh giác để bị hạ thuốc, rất có thể là người mà Hoàng Diệp đang tìm kiếm.
Bữa tiệc này cô không định ở lại, có kẻ muốn cho cô xấu mặt, tất nhiên cô sẽ không như ý hắn rồi.
Hoàng Sa lảo đảo muốn ngã, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đụng trúng một lồng ngực cường tráng.
"Cô bị sao vậy?" Dục Vệ Khanh bị đụng nên khó chịu, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cô cả người như phát sốt, không khỏi nhíu mày hỏi.
"A?" Đầu óc cô quay cuồng, cơ thể nóng ẩm khó chịu, muốn lột hết tất cả cả quần áo trên người cho thoáng khí, mà bàn tay đặt trên mặt cô lại mát lạnh kì diệu, khiến cho Hoàng Sa không khỏi yêu thích cọ hai cái.
....
"Mẹ kiếp, thằng mập mày dám tát tao!?" Đậu Ngọc Đào bị bẽ mặt trước nhiều người, không cam lòng ngước mặt lên chửi một câu thô tục, dù gì cô ta cũng không được giáo dục lễ nghi như những tiểu thư giàu có, rất nhanh lộ ra vẻ tầm thường của mình.
Nhiều nam nhân không khỏi thất vọng, lớp da đẹp đẽ đơn thuần như vậy, nội tâm lại không sài được, quá ngu xuẩn, chơi một đêm còn cảm thấy phong tình, chứ đưa ra công chúng thì không khỏi làm mất thể diện.
Còn Dư Tuấn, gã như phát điên, đá vào người cô ta tới ngã lăn lóc, không đứng dậy nổi, khinh bỉ phun hai ngụm nước bọt, gã còn muốn tiếp tục đánh, nhưng ngại thể diện của Hoàng gia, khinh thường xoay người đi.
Cả đời này gã ghét nhất bị kêu là heo hay là mập này mập nọ, không lấy súng bắn chết tiện nhân đó đã là nhân từ rồi.
Ngồi đằng xa Hoắc Tông không khỏi khinh thường, hắn ghét nhất chính là những kẻ thích gây ồn ào, làm cho hắn đang chờ đợi tiểu yêu tinh cũng phải khó chịu cau mày.
Bên má Đậu Ngọc Đào sưng đỏ, bên kia lại tím xanh ghê người, bên miệng là máu răng tràn ra, khóe mắt đều bị nứt, cả người cô ta đau đớn tới phát khóc, mà thực ra cô ta đã đầm đìa nước mắt từ đời nào rồi.
Vài người thấy cảnh này cũng không tiến tới giúp đỡ, còn chế nhạo chụp lại hình ảnh, sắp tới sẽ diễn ra một lượt máu tanh, từ xưa đến nay giới hắc đạo và quân đội đã nhìn nhau không vừa mắt, đấu tới bể đầu đổ máu cũng không phân được thắng thua, giờ cũng chỉ là tạo thêm tình tiết để tranh đấu lẫn nhau mà thôi, bọn họ ở bên ngoài góp vui là được.
Cả người Đậu Ngọc Đào phẫn hận lại uất ức, chỉ không thấy bóng dáng Dục Vệ Khanh ra che chở cô ta mà thôi, cô ta nằm được một lúc thì không thấy người nào tới nâng đỡ, giống như cô ta là kẻ vô hình không đáng quan tâm, Đậu Ngọc Đào đau đớn đứng lên, dạ phục trắng đã bị chà đạp tới đen đen trắng trắng, nhìn không ra nguyên bản.
__________________________
Lẽ nào Dục Vệ Khanh là lần đầu tiên của Hoàng Sa 🙂😱