Nhìn hai nhân viên phục vụ kia đi vào hội trường, Bạch Cẩn lo lắng muốn thông báo cho Hoàng Sa, mặc dù y không biết ly nước đó muốn đưa cho ai, nhưng vẫn nên phòng ngừa thì hơn.
Đột nhiên từ phía sau Bạch Cẩn, hai nam nhân áo đen xuất hiện, không nói một lời liền động thủ, đau đớn từ cổ truyền tới khiến y rất nhanh bất tỉnh, một nam nhân áo đen đỡ được y, nửa ôm nửa kéo đưa y vào xe cơ hồ đã được chuẩn bị trước.
....
Lửa nóng trong người cô ngày càng tăng, hơi thở không khỏi hỗn loạn, chân tay run rẩy nỗ lực tìm kiếm điểm tựa.
"Cô bị hạ dược?" Âm thanh khàn khàn quyến rũ của nam nhân truyền vào trong tai, càng khiến lửa nóng trong người cô bừng bừng cháy lên.
Nhưng Hoàng Sa biết giọng nói này, cô cắn chặt răng đè nén lại hỗn loạn trong cơ thể, cho dù chết cũng không thể phát sinh quan hệ với nam nhân khốn kiếp này!
"Không liên quan tới anh, cút!" liều lượng thuốc quá nặng, cô không còn cách nào bằng việc cắn rách đầu lưỡi, mắt nheo lại đau đớn.
Nhìn cô giãy giụa muốn thoát, mặt chán ghét không thôi, Dục Vệ Khanh liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt ám trầm.
"Người cô như vậy chắc rất muốn nam nhân? Có muốn tôi thỏa mãn..." Hắn cười nhạo đặt tay bên hông cô vuốt ve, môi mỏng đặt bên tai khẽ thổi một ngụm khí.
"Anh!" Hoàng Sa bực bội tới cả người khó chịu, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không có sức lực, miệng tràn ra một ít máu tươi.
Nụ cười trên mặt Dục Vệ Khanh chợt tắt, hắn nâng mặt Hoàng Sa lên, bóp lấy hai bên má cô, khiến cô hé miệng ra.
Đầu lưỡi rách nát hiện ra trong khoan miệng, máu và nước bọt trộn lẫn vào nhau, một ít không kịp nuốt còn sót lại, Hoàng Sa ngại tanh nên ngậm trong miệng không nuốt.
Cảnh tượng quen thuộc khiến trái tim Dục Vệ Khanh co rút, như thể cô đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, ánh mắt nhục nhã muốn tìm cái chết, tư thái lãnh đạm lại gầy yếu, đúng là không hòa hợp chút nào.
"Ngu ngốc." Tay hắn lau vết máu bên miệng cô, môi không gương lên nổi nụ cười ngã ngớn thường ngày.
"Không cần." gạt tay hắn ra, cô nghiên ngã muốn té, chống dựa thân thể lên tường.
Dục Vệ Khanh thấy vậy còn muốn nói mấy câu, lại nghe được trong hội trường ồn ào, tiếng la hét bất lực của Đậu Ngọc Đào lọt vào tai hắn.
Mặt hắn đen thui, nhìn cô suy yếu tới không nhấch nổi tay, rất không đành lòng xoay người.
"Tự lo liệu cho tốt."
....
Khi mà Dục Vệ Khanh đi ra thì bắt gặp Đậu Ngọc Đào khóc thất thanh, hắn kìm nén bạo ngược trong lòng, quét mắt nhìn người trong hội trường một vòng, nhấch chân đi tới gần cô ta.
"Khanh..." Đậu Ngọc Đào thấy hắn, như thấy vị cứu tinh, mềm nhũn gọi một tiếng, khóe mắt hơi rách chảy ra nước mắt màu hồng nhạt nổi bật.
"Ai!" Dục Vệ Khanh ôm cô ta vào ngực, cởi áo vest ra trùm lên người cô ta che chắn, ầm trầm liếc qua một nữ nhân đứng gần.
Nữ nhân đang thích thú coi kịch lại không ngờ bị gọi, hoảng hốt chỉ về phía Dư Tuấn.
Đúng lúc này Dư Tuấn cũng quay lại nhìn về phía bọn họ.
Mọi người đều biết hắc bạch tranh đấu người sống ta chết, nhưng là âm thầm tranh đấu! khắc này đây cuộc chiến chính thức bùng nổ rồi.
"Giỏi cho con trai của thiếu tướng, chà đạp nữ nhân của tôi tới mức này." Dục Vệ Khanh ôm Đậu Ngọc Đào run rẩy, cười lạnh.
Dư Tuấn mặc dù ăn chơi trác táng, nhưng vẫn biết Dục Vệ Khanh nổi tiếng ở hắc đạo, trong lòng tự tát mình một cái, ngoài mặt vẫn kiêu ngạo nói: "Thì ra là nữ nhân của Dục tổng, đáng tiếc là vật ô uế ngu xuẩn, với thân phận của ngài nên chọn lựa tốt hơn chứ? Tôi dạy dỗ cô ta biết lễ phép là gì, sau này còn biết chiếu cố Dục tổng."
"Dư thiếu cứ đùa." Dục Vệ Khanh nhếch môi, hắn không thích ở đây bép xép mồm lưỡi, chỉ thích dùng hành động đả kích bọn chúng.
Ba mẹ Hoàng thấy như vậy, liền chạy tới vuốt lông hai người, Dư Tuấn cũng không muốn đấu đá, dự định về sẽ nói lại việc này cho lão cha, còn Dục Vệ Khanh thì không như thế, hắn hừ lạnh một tiếng rồi ôm Đậu Ngọc Đào đi, cũng không biết đang sắp xếp việc gì.
Hạ Di vì thời gian không còn nhiều nên sớm tặng lễ vật rồi rời đi, Vũ Tấn Hiên thì bị đả kích nặng nề nên được Vũ quản gia nâng đỡ đưa đi mất, rất nhanh một vài người cũng đã cáo biệt.
Bữa tiệc sắp đến hồi kết, những nhân vật nổi tiếng đều đã đi hết, chỉ còn mỗi Hoắc Tông ở lại, vài người muốn mượn cơ hội tiếp cận hắn cũng cắn răng ở lại chờ tiếp chuyện.
Hoắc Tông đợi không thấy người nên thử đi tìm, đi ra khỏi hội trường tới khu vườn ở bên ngoài thì bắt gặp bóng người bất động ngã sấp mặt trong bụi cỏ, không khỏi nhíu mày đi tới.
Nữ nhân bất tỉnh nằm dưới lớp cỏ, bàn chân trắng nõn để lộ ra, cũng không biết cô quăng đôi giày cao gót ở xó xỉnh nào, Hoắc Tông xác định xong người thì mỉm cười, ngồi xuống ôm cô lên.
"Ừm buông..." Trong lí trí cô chống cự mãnh liệt, nhưng thân thể lại như không có xương sống dựa lên người hắn.
"Giúp cô hạ nhiệt." Hoắc Tông mỉm cười vỗ con mèo nhỏ ngọ nguậy, cảm thấy hôm nay là ngày mà hắn cười nhiều nhất trong hai mươi tám năm qua.
....
Hắn đưa Hoàng Sa trở về biệt thự của mình, ra lệnh vệ sĩ và người làm lui ra mới ôm cô lên phòng.
Nổi tiếng là có bệnh sạch sẽ, đây là lần đầu tiên hắn đưa nữ nhân vào phòng, có chút không biết làm sao.
"Ừm khó chịu..." Nghe thấy tiếng của cô, lại thấy thân thể cô nóng bừng, hắn nghĩ một tý rồi cởi hết quần áo của cô ra.
Trong bồn tắm đã chuẩn bị nước lạnh, Hoắc Tông kiểm tra một chút rồi ẳm Hoàng Sa tới đặt vào, thấy rõ cô thoái mái hơn không ít, hắn liền ra ngoài phân phó người mua thuốc giải về.
Chăm sóc đút từng muỗng thuốc cho cô, xong xui hắn mới thay váy ngủ mới mà vệ sĩ sẵn tiện đưa tới, thấy cô an ổn chìm vào giấc ngủ, Hoắc Tông mỉm cười đi tắm, song mới đi qua thư phòng làm việc.
Quản gia trung thành đi theo hắn hơn mười năm cũng rất giật mình, nhưng rồi ông cũng không dám hỏi, theo phân phó mà sai người canh gác cẩn mật.
_________________________
Ta cũng muốn cho lần đầu tiên của Hoàng Sa cho Bạch Cẩn, nhưng khổ nỗi y còn yếu quá, thực lực chen vào không nổi, đành ủy khuất Tiểu Cẩn Cẩn vậy.
Vậy nên cảnh H của Hoàng Sa sẽ dời lại, chừng nào ta cảm thấy tới lúc sẽ thông báo ạ.