Bắt Đầu Và Kết Thúc

"Túi xách cậu đẹp quá, là Khương tổng tặng sao? Giá trị chắc chắn không nhỏ!" Nữ nhân ngoài mặt vui cười nhìn như hâm mộ, nhưng nội tâm lại khinh thường không thôi, động tác kéo tay đầy thân mật cũng không tránh khỏi cau mày.

"Chỉ tầm hai mươi vạn, thứ đồ này nếu cậu thích thì tớ tặng lại cho." Đậu Ngọc Đào khắp nơi nhận được hâm mộ, đã sớm hình thành thói quen hất hàm, vung tay liền cho, không hề cảm thấy một cái túi mấy chục vạn là đáng giá.

"Không, không, sao tớ có thể lấy được chứ, chỉ là ngưỡng mộ cậu có bạn trai hào phóng thôi." Nữ nhân lắc đầu cười, mặc dù ghen ghét nhưng vẫn cố kìm chế.

"Châu Châu thật là, Liệt nhà tớ có tốt cũng không tốt bằng bạn trai nhà cậu." Đậu Ngọc Đào nhếch môi, trong mắt lóe lên tia khinh thường không thèm che dấu.

Nữ nhân được gọi Châu Châu kia chỉ cười trừ chứ không trả lời, hiện tại bọn họ đang đứng ở trung tâm thương mại để mua sắm, trên tay Đậu Ngọc Đào thì năm sáu túi nhãn hiệu xa xỉ, còn nữ nhân được gọi Châu Châu chỉ miễn cưỡng xách một túi có nhãn hiệu thường thường.

Nữ nhân Châu Châu tên gọi là Định Vệ Châu, hai người cũng coi như là bạn bè trí cốt, lâu lâu lại gặp mặt ăn uống, lúc trước hoàn cảnh Đậu Ngọc Đào tầm thường, hai người còn xem như thân thiết, hiện tại thì khác rồi, Đậu Ngọc Đào trèo cao thành công, lúc nào cũng gương bản mặt đắc ý, không xem ai ra gì đối với cô ta, cô ta không quen nhìn liền trong lòng sinh ra bất mãn.

Dạo chơi một hồi, thấy không còn gì thú vị, Đậu Ngọc Đào liền kéo Định Vệ Châu đi ăn, vừa ngồi xuống đã thao thao bất tuyệt về những món trang sức mới nhất năm nay Dục Vệ Khanh mua cho cô ta, làm cho Định Vệ Châu khó chịu không thôi.

Nhịn không được cô ta liền hướng Đậu Ngọc Đào châm chọc một câu: "Đào Đào giờ là phượng hoàng rồi, khi xưa ngay cả một bữa cơm cũng là tớ mời, hiện tại thì ngược lại, có bạn trai giàu có như vậy, trăm bữa cơm đối với cậu cũng là dễ như trở bàn tay."

Cô ta châm chọc rất dễ hiểu, nói ra Đậu Ngọc Đào khi xưa là gà rừng, ngay cả một bữa cơm cũng là cô ta mời, hiện tại bám víu ống quần đàn ông mới được như bây giờ, có gì mà phải đắc ý cơ chứ?

Mặt Đậu Ngọc Đào đen thui, đập bàn quát: "Định Vệ Châu! cô là có ý gì!?"

"Tớ chỉ muốn nói, bạn trai cậu giàu có, cậu giờ muốn gì mà chả được, là người hạnh phúc nhất rồi." Định Vệ Châu thấy cô ta tức giận, không khỏi mềm giọng đi, cố gắng sửa miệng.

Đậu Ngọc Đào hừ lạnh, mất hết hứng thú ăn cơm, cầm đồ của mình lên liền nghênh ngang bỏ đi.

Định Vệ Châu xì một tiếng, đợi cô ta đi liền mắng ra miệng: "Bám víu đàn ông còn không chịu nhận! Làm mặt cho ai coi đây? Tới khi bị vứt bỏ xem tao phun nước miếng lên trên mặt mày thế nào, Hồ. Ly. Tinh!"

....

"Hiểu rồi, được, ...ba giờ sau gặp lại, được tạm biệt." Khương Liệt đang trò chuyện với đối tác qua điện thoại, thì thấy người bước vào, qua loa vài tiếng xong thì cúp máy, đứng dậy nhìn người đi tới.

"Ba." Hắn chào hỏi một tiếng, bước tới gần chỗ nam nhân trung niên kia ngồi, giúp ông rót trà.

"Nghe nói con đuổi việc tiểu Sa vì một ả đàn bà?" Khương Kha không nhận tách trà của con trai đưa tới, lạnh mặt vào thẳng vấn đề.

Con trai ông có cần khiến người lo lắng như vậy không a? Ông vừa xuống sân bay liền gấp gáp chạy tới chất vấn cũng là vấn đề này, ai đời ba mình lựa con dâu đưa tới tận cửa, lại bị con trai nổi tiếng không mê nữ sắc đuổi đi vì một ả đàn bà cơ chứ!

"Là sai sót của con." Khương Liệt cúi đầu, bộ dạng biết sai sẽ sửa này rất lấy lòng Khương Kha, ông khẽ hừ một tiếng nhận trà, lại không dễ dàng buông tha như vậy.

"Nha đầu Tiểu Sa này, con nhìn qua có chút cứng nhắc, nhưng vẫn tốt hơn ả đàn bà kia của con, người ta học vấn, tốt nghiệp hạng A, chưa ra trường đã được nhiều công ty phỏng vấn, nếu không phải sở thích kia thì đã..." Nói tới đây ông cũng bất đắc dĩ thở dài.

"Sở thích?" Khương Liệt có chút tò mò, trong tư liệu của hắn không có ghi khoảng thời gian cô trì hoãn không tìm việc làm là gì.

"Ha~, con nói xem, nó tốt nghiệp kinh doanh chính trị tốt như vậy, cớ gì lại đằng đặc đòi làm bác sĩ thú y cơ chứ..." Khương Kha lão gia làm bộ mặt sầu thúi ruột, người ta không biết còn tưởng Hoàng Sa mới chính là con gái ruột của ông đấy chứ.

"A đúng là đáng tiếc." Khương Liệt không phủ nhận năng lực của cô, phải nói khoảng thời gian cô làm trợ lý cho hắn, tất cả tư liệu làm còn muốn tốt hơn tâm phúc của hắn rất nhiều, luôn phải khiến hắn nhìn cô bằng con mắt khác.

"Ta không biết con nghĩ thế nào, Tiểu Sa không phải là con dâu của ta, ta sống chết sẽ không chấp nhận ai khác!" Khương Kha đã nói là làm, ông liền đứng dậy rời đi không thèm nghe một câu kháng nghị nào của hắn.

Không biết qua bao lâu, Khương Liệt mới mệt mỏi ngã người xuống ghế, hắn khẽ nhắm hai mắt lại, trong đầu là hình bóng thiếu nữ xấu tính bưng cà phê vào, giọng điệu không tốt truyền vào tai hắn: "Khương tổng cà phê Hồng phúc của ngài đây!"

Chỉ là mấy tháng, căn phòng này đã mang hơi thở của cô mất rồi.

....

Buổi trưa trời có nắng nhưng không quá nóng, vài con nai chạy lọc cọc tới gần bên suối uống nước, thấy gần đó có bóng người cũng không lộ ra vẻ sợ hãi chạy đi, còn tò mò mà bước gần tới nhìn nhìn.

"Không phải nó, tao muốn ăn con cá mập mập kia cơ, tiểu Ly cố lên." Hoàng Sa ở lại Hoành Tử đã là ngày thứ năm, cô không biết tại sao động vật ở đây lại thân thiện như vậy, nhưng cô không ngại a, cô còn rất thích nữa là.

Nhìn cáo nhỏ đang ở dưới suối giúp cô bắt cá, Hoàng Sa ngồi một bên tươi cười cổ vũ, mấy chú nai con cũng thân thiết dựa tới gần cô để ăn cỏ, lâu lâu lại có hai ba con khỉ đu dây ngang qua, thuận tiện quăng tới cho cô một ít trái cây ăn được, chim chóc xung quanh thì hót líu lo không ngừng, xa xa vài con thú to lớn đi qua cũng dừng lại nhìn một cái.

Hoàng Sa có sức sống vô cùng mãnh liệt, ở trong hoàn cảnh nào cũng cố gắng sinh tồn, bây giờ lại có động vật kì lạ xung quanh giúp đỡ, cô vô cùng thân thiện làm quen từng con.

Ở đây cô quen được Hồng lang trưởng thành và mãng xà Tiện Tiện, Tiện Tiện là tên cô đặt cho mãng xà to gần ba mét, chuyện này nói ra cũng thật li kì, hôm đó không biết Hoàng Sa ăn trúng thứ gì bị đau bụng, trong lúc đang thoải mái đi cầu ngoài trời thì bắt gặp Tiện Tiện đang săn mồi, Hoàng Sa sợ muốn chết co giò bỏ chạy, không ngờ lại được Tiện Tiện bắt lại rồi quăng vào sông.

Thế là mối quan hệ lì kì giữa Hoàng Sa và Tiện Tiện bắt đầu.

Nhớ lại liền xấu hổ, chắc chắn nó là ngại cô dơ bẩn mới quăng cô vào sông chứ gì...

Tiện Tiện và Hồng lang là tử địch của nhau, vừa gặp đã đánh, cũng may Tiện Tiện sinh hoạt ban đêm, còn Hồng Lang thì ngược lại, nếu không, cô cũng không biết bản thân có ngăn được bọn nó hay không.

Ôm cáo nhỏ ướt sủng lên bờ, cô khẽ hôn lên cái đầu mềm mại của nó, thấy nó mất tự nhiên nhảy xuống khỏi người cô, dáng vẻ cao cao tại thượng đi phơi nắng, Hoàng Sa liền nhịn cười không được.

Mi là thú ngạo kiều, Tiểu Ly à!

Ở lại Hoành Tử, Hoàng Sa mới biết được khu rừng này rộng lớn thế nào, hiện tại cô đang ở trong khu vực Hoành Tử, ra khỏi đây liền còn một khu rừng rộng lớn khác tên Thiên Nhai.

Hoàng Sa đã từng tuyệt vọng, nhưng không thể làm gì khác, cô có khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề, trên người ngoài chiếc đầm trắng đã lấm lem thì không còn gì khác, ngay cả đôi giày để mang cô cũng không có, sống trong rừng khó khăn là vậy, nếu không phải có đàn thú bảo vệ, chăm sóc, cô biết mình rất có thể sẽ chết.

Thế là trong lúc nhất thời Hoàng Sa đã từng nghĩ, nếu mà cô ra khỏi nơi này được, cô sẽ thường xuyên coi thế giới động vật.

....

Ăn xong cá, Hoàng Sa liền hơi buồn ngủ, cô vươn vai rồi kéo váy đi về phía cái hang động đằng xa, đây là nơi trú ẩn của Tiện Tiện, thường thường giờ này nó đã ngủ say, cô rón rén chân tới gần, ôm cái thân rắn lạnh lẽo của nó rồi nhắm mắt.

Tiện Tiện đang ngủ thì khẽ mở mắt rắn, đôi mắt hẹp dài đỏ máu quan sát thiếu nữ dựa vào người nó, hai chân còn không chút kiêng dè quấn qua bụng nó, trong khu rừng này chỉ độc nhất có nhân loại lớn mật này thôi, nghĩ vậy Tiện Tiện liền quấn đuôi để cô càng thêm dựa vào.

Nhân loại này thật ấm...

Tiện Tiện xem cô như lò sưởi mà ôm ngủ.

....

Lúc Hồng lang đi săn về thì nhân loại luôn đợi nó mang một ít trái cây đã không thấy đâu.

Hồng lang tru ầm lên cũng không thấy cô xuất hiện, nó nghi hoặc đi ra bờ suối, bắt gặp cáo nhỏ thì lấy móng vuốt sắt nhọn chọt chọt đầu nó, cáo nhỏ hé mắt nhìn Hồng lang, lại liếc mắt về một phương hướng khác thì nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Hồng lang thừa biết nhân loại nhỏ đi đâu, buồn bực đem trái cây quăng đi rồi ra bờ sông rửa sạch máu trên người.

Điều kì lạ, động vật của núi Thiên Nhai cực cực thích sạch sẽ, ngay cả mèo rừng kiêng kỵ nước nhất cũng phải tắm ít nhất một lần trong ngày.

_________________________

Đám nam chính: Vì sao lại chỉ có tên Khương Liệt kia xuất hiện cơ chứ!!!

Nhan Họa: Bởi vì ta thiên vị hắn chứ sao.

Hoàng Sa: Sao ngươi không nói trắng ra hắn ném phiếu đầy đủ đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui