Ngày trước, khi còn học đại học, cô đã uống bia vài lần cùng bạn bè, nhưng không quen được với vị của nó, bất kể là thương hiệu nào.
Sau đó, cô không đụng đến bất kỳ loại rượu nào nữa, thà uống nước lọc còn hơn.
Giờ đây, dù được sống lại, cô chỉ có thể mở một quán rượu.
Cô thực sự không biết mình may mắn hay xui xẻo nữa.
Giang Vãn thở dài, cầm ly bia lên, nghĩ đến việc cơ thể này đang đói lả, cô quyết định uống từng ngụm nhỏ.
Dù không quen với mùi vị, cô vẫn phải chịu đựng.
Nhưng không ngờ khi vừa uống vào, vị bia lại ngọt lành, dễ uống, còn phảng phất hương lúa mạch.
Mùi cồn rất nhẹ, không gây khó chịu khi nuốt xuống và mùi không gay mũi.
Điều thần kỳ hơn nữa là uống bia xong dường như có thể xoa dịu cơn đói trong cơ thể cô, không những từ từ khôi phục sức lực mà còn mang lại cảm giác no.
“Ợ! ”
Giang Vãn vô thức che miệng lại, nhưng lạ là không phun ra mùi bia khó chịu nào, chỉ là một làn hơi mát.
[Bây giờ bạn có thể đinh giá cho bia, hệ thống đề xuất mức giá từ 40 đến 80 điểm tín dụng, nếu vượt quá có thể bị trừ điểm danh dự!]
Giang Vãn bước tới trước máy thu ngân, trong mục thanh toán đã xuất hiện một menu mới, hiện tại chỉ có duy nhất một loại bia.
Cô không nghĩ nhiều, liền đặt giá là 40.
Dù không rõ giá cả ở thế giới này thế nào, nhưng theo phần giới thiệu bối cảnh, đây rõ ràng là một vị diện hậu tận thế, nơi phần lớn mọi người đang miễn cưỡng duy trì cuộc sống ấm no.
Nếu giá quá cao, ngay cả khi có khách vào quán, họ có thể sẽ bị giá cả làm lùi bước.
Sau khi nhập và xác nhận giá, trên màn hình lại hiện lên một thông báo mới.
[Hãy chọn hình thức triển lãm menu hiển thị trong quán.
]
“Còn có thể chọn nữa à?”
Giang Vãn có chút ngạc nhiên, nhìn qua các mẫu, cô phát hiện có rất nhiều lựa chọn và tất cả đều miễn phí.
Hệ thống kinh doanh thật tử tế.
Sau khi do dự giữa các mẫu menu dạng trang đơn, sổ đặt, và menu gấp, cuối cùng Giang Vãn chọn mẫu đơn giản nhất – bảng phấn thực đơn viết tay.
Cô còn nghĩ rằng mình có thể khoe chữ viết tay kiểu hoạt hình mà mình từng luyện, nhưng ngay khi chọn xong, bảng phấn đã trực tiếp treo lên một bên tường, trên đó đã viết sẵn giá của loại bia duy nhất trong quán.
[Sẵn sàng kinh doanh, hãy tiếp đón một khách hàng và thu về ít nhất 40 điểm tín dụng.
]
Suốt ba tiếng đồng hồ, Giang Vãn ngồi trước máy thu ngân, nghiên cứu kỹ càng máy móc tương tự máy tính này.
Đến lúc gần đóng cửa, vẫn chẳng có khách nào ghé qua.
May mắn thay, cốc bia kia đủ no bụng và còn làm ấm cơ thể cô.
Như vậy, dù những ngày tới vẫn không có khách đến uống, cô cũng không lo chết đói.
Nghĩ vậy, Giang Vãn không khỏi duỗi người, đứng dậy cam chịu và bấm nút tắt trên menu chính của máy thu ngân.
Trước mắt chợt tối sầm, tiếng khóa cửa vang lên cùm cụp.
Rồi từ quầy bar kéo dài tới ra ngoài, những dải ánh sáng xanh nhạt như dây điện toả ra, bao quanh toàn bộ quán rượu nhỏ.
“Ngầu ghê~"
Chỉ một nút bấm đã tắt máy, tắt đèn và khóa cửa, quả là tiện lợi vô cùng.
Giang Vãn vốn có tính cách điềm tĩnh, chấp nhận mọi hoàn cảnh.
Sau vài giờ suy nghĩ trong yên lặng, cô đã chấp nhận tình huống hiện tại.
Lúc này, cô thong thả bước vào phòng nhỏ phía sau, chuẩn bị đi ngủ.