- Ngài đã thay đối…..Liệt Diễm hạ giọng nói.Không tránh né ánh mắt của Liệt Diễm, giờ phút này trong mắt Lục Thanh như chắt chứa một mảnh hư không sâu thẳm. Một điểm thần quang màu tím trắng nhạt chìm sâu trong mảnh hư không này. Liếc mắt nhìn qua, dường như xuyên qua hư không vô tận, điểm thần quang màu tím trắng kia truyền tới ngoài trăm vạn dặm xa.Nhìn Liệt Diễm trước mặt, tinh thần Lục Thanh mới hơi lưu chuyển trở về. Năm năm qua hàng ngày đối diện với lôi kiếp, thần niệm chìm vài giữa ý chí thiên địa, thậm chí Lục Thanh còn có dấu hiệu đồng hóa với thiên địa. Nếu là như vậy, hắn sẽ biến thành một Thiên Đạo khác. Chỉ có điều lúc này, trải qua năm năm độ kiếp, mới khiến cho hắn thoát ly ý chí thiên địa, bừng tỉnh ngộ.Dù là như vậy, thần sắc Lục Thanh vẫn có vẻ ngây thơ chất phát, ánh mắt của hắn như trời cao chiếu xuống, xâm nhập thật sâu vào lòng người.- Ta là ai?Bất chợt, Lục Thanh mở miệng hỏi.- Chủ…..Huyền Băng vừa định lên tiếng, không ngờ bị Liệt Diễm đưa tay ngăn lại.Nhìn Lục Thanh trước mặt mình, trong mắt Liệt Diễm thần quang lưu chuyển, không biết nghĩ gì mà nghe nàng lên tiếng nói.- Ngài là Long Vương.- Long Vương.Lục Thanh thì thào nhắc lại, mắt lộ vẻ mê man:- Ta là Long Vương, ta là Long Vương…..Trên mặt Lục Thanh lộ vẻ nghi hoặc, hỏi lại lần nữa:- Ta là Long Vương thật ư?- Đại tỷ!Huyền Băng nôn nóng, vội vàng hô lên.- Ta tự biết chừng mực!Liệt Diễm hừ lạnh một tiếng.Ngay tức khắc, ánh mắt Liệt Diễm nhìn chăm chú Lục Thanh, lộ ra vẻ vô cùng kiên quỵết:- Ngài phải nhớ kỹ, ngài là Long Vương, là Long Vương của hơn ba ngàn hung thú trong sơn mạch cổ lâm, là vua của hung thú!Dù là Kim Linh nghe được lời này cũng vô cùng sừng sốt. Lão tuyệt đôi không ngờ Liệt Diễm lại nói như vậy, nhưng xét về một góc độ khác. Liệt Diễm cũng không nói dối.- Long Vương, Long Vương…..Lục Thanh lẩm bẩm vài câu, thần sắc trên mặt càng ngày càng trở nên uy nghiêm, một cổ khí tức Long Vương hùng hậu khuếch tán ra. Chỉ trong thoáng chốc, trong không trung bỗng nhiên vang lên tiếng long ngâm, trên đỉnh núi sương mù bao phủ toàn đỉnh núi nháy mắt bị đánh tan tác.- Rống…...Tiêng long ngâm kinh khủng như từ ngàn xưa vọng lại vang lên, một trận thần quang màu tím trắng chấn động, một Long thân khổng lồ chừng ba ngàn trượng hiện ra.Lúc này xuất hiện trước mặt mọi người là một cự long màu vàng tím, vảy rồng màu vàng tím toát ra sức mạnh khiến cho người ta sợ hãi. Trên long trảo cường tráng màu vàng tím, tám long chỉ giống như thần kiếm sắc bén vô cùng, tựa như tám thanh thần kiếm toát ra Kiếm Ý Phong Mang chỉ có thần kiếm mới có thể có được.Râu rồng màu vàng tím dài chừng một thước mọc ra từ nhưng khe hở giữa long lân, một tầng khí Phong Mang màu trắng đục pha tím mơ hồ lưu chuyển. Bất chợt từ sừng rồng sinh ra chín đoạn xương màu vàng tím, long uy bá đạo vô biên trấn áp không gian. Sừng rồng màu tím trắng chỉ thẳng lên trời, đôi mắt màu tím trắng bắn ra kiếm quang dài trăm dặm.Chỉ trong thoáng chốc, mấy ngọn núi lớn bị kiếm quang xuyên qua, nháy mắt hóa thành tro bụi.Long thân khổng lồ dài năm ngàn trượng vũ lộng trên chín tầng mây, sức lực kinh khủng xé rách hư không. Mỗi một trảo vũ động đểu đập tan hư không như đập vỡ gương, từng đạo không gian sụp đổ hẹp dài ngưng tụ trên long trảo thành trảo mang. Mỗi một trảo mang như vậy hạ xuống, mặt đất phía dưới lập tức vỡ ra một khe nứt khổng lồ dài trăm dặm. Địa Hỏa dâng trào, dung nham mãnh liệt phun ra, bao trùm mặt đất.Cảm nhận được thế thiên địa mênh mông cuồn cuộn trên Long thân, vẻ mặt Liệt Diễm trở nên nghiêm nghị, lên tiếng nói:- Quả nhiên. Long Vương đã có thể tiếp dẫn tám phần thế thiên địa!Trên mặt Kim Linh lộ vẻ hoảng sợ:- Cửu giai hậu kỳ! Nếu là Kiếm Giả, vậy chính là Kiếm Tôn đại thiên vị!Lúc này đã qua bao nhiêu năm?Kim Linh tính lại, từ lúc Lục Thanh đột phá vào cấp Kiếm Tôn. e rằng còn chưa tới bảy năm.Chỉ bảy năm từ mới tiến lên Kiếm Tôn, tăng lên Kiếm Tôn đại thiên vị, đây là tốc độ tăng trưởng tu vi kiểu gì?Trong trí nhớ của Kim Linh, dù là ở năm vạn năm thời thượng cổ, người có tốc độ tu luyện nhanh như Lục Thanh cũng hiếm như lông phượng sừng lân, thậm chí là có một không hai.- Rống. ..Lại một tiếng long ngâm long trời lở đất vang lên. Long thân khổng lồ kia lập tức tiêu tan.Lúc này nhìn Lục Thanh cũng đã khác lúc nãy. Nếu nói lúc này Lục Thanh chất phác tự nhiên, vậy lúc này hắn uy nghiêm vô kể, khí thế ngút trời ngay cả bộ dạng bên ngoài cũng sinh ra chút biến hóa, mái tóc đen của hắn đã hoàn toàn hóa thành màu tím trắng, một cỗ khí thế phóng túng toát ra trên người Lục Thanh. Tuy hắn chỉ đứng lơ lửng trên không, nhưng mang đến cho mọi người cảm giác không ai ngăn nổi. Cho dù là Kim Linh có tu vi sâu nhất trong đó, cũng cảm thấy một cỗ uy nghiêm đủ để hủy thiên diệt địa. Lão không chút nghi ngờ, nếu cỗ uy nghiêm này phóng xuất về phía mình, tuyệt đối lão không thể sống quá thời gian tàn một nén nhang.- Liệt Diễm!Nhìn nữ tử trước mặt, Trên người Lục Thanh đột ngột toát ra khí thế bá đạo ngang tàng, thần quang chớp động trong mắt hắn. quét về hai phía. Chỉ nghe Kim Linh và Huyền Băng đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, bay ra thật xa, miệng người nào cũng phun ra một ngụm nghịch huyết- Nàng, là của ta!- Đại tỷ!Đám hung thú xung quanh vội vàng kêu lên, nhưng lúc này Liệt Diễm cũng đã bất chấp tất cả. Tuy rằng trên mặt nàng lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng không hề trốn tránh.Lục Thanh bước ra một bước, lập tức tới ngay trước mặt Liệt Diêm.-ư. ..Nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng tiêu hồn, ngay sau đó, dưới dáng vẻ trợn mắt há mồm của Kim Linh và Huyền Băng. Liệt Diễm bị Lục Thanh ôm chặt vào lòng. Không nói nửa lời. Lục Thanh cúi xuống hôn nàng.- Vút. ., vút. ..Đám hung thú bất giai xung quanh lập tức biến mất ngay tại chỗ. Lúc này Lục Thanh làm như vậy, nếu bọn chúng cứ tiếp tục ở lại đứng nhìn, sau này cho dù không bị lột mất ba lớp da, tối thiểu cũng bị lột một ớp. Lúc này chỉ còn lại một mình Kim Linh, lão nở nụ cười nhăn nhó, sau đó cũng biến mất ngay tại chỗ.-ư. ..Hai tay Liệt Diễm muốn đẩy Lục Thanh ra, nhưng giờ phút này bỗng dưng nàng không còn chút sức lực nào, gương mặt diễm lệ đỏ bừng bừng. Cho dù với tâm cảnh tu vi ngàn năm của nàng, cũng chưa bao giờ trải qua tình cảnh như hiện tại. Thường ngày nàng ở tầng bốn kiếm mộ, không hung thú nào là không sợ hãi nàng. Hơn nữa Liệt Diễm thân là Hỏa Phượng, chính là huyết mạch hung thú cao quý thập giai, cao ngạo vô cùng, mãi cho đến khi Lục Thanh xuất hiện.Chẳng nhưng hắn thân là Long Vương cửu giai, thậm chí còn lộ ra khí tức của Long Hoàng, một thân khí chất đặc thù đối mặt với nàng lại không hề tỏ ra yếu thế, thậm chí còn mơ hồ đè ép nàng.Dù là như vậy, hậu quả của hành động gần như theo bản năng của Lục Thanh vừa rồi, đã khiến cho Liệt Diễm trở tay không kịp. Bạn đang đọc tại chấm cơm.Mùi nam nhân nồng nàn xộc thẳng vào mũi Liệt Diễm, từ trước tới nay chưa bao giờ nàng cảm thấy mình yếu đuối bất lực đến như vậy. Một thân linh lực của nàng dường như đã bị một sức mạnh vô hình giam cầm, không thể vận dụng mảy may, cũng không muốn vận dụng một chút nào.Mãi sau thời gian thời gian tàn nửa nén nhang, hai người mới rời nhau ra. Lúc này Liệt Diễm đã nằm gọn trong lòng Lục Thanh, đôi mắt mê hồn nhắm nghiền, đôi lông mày đỏ như lửa khẽ tun, gương mặt đò bừng bừng từ trên kéo dài xuống chiếc cổ trắng nõn nà như bạch ngọc.- Vê sau, nàng là của ta.Nhìn Liệt Diễm trước mặt. Lục Thanh nói một câu, sau đó nhắm mắt lại, đi về phía sau.Liệt Diễm vừa dìu Lục Thanh đi vừa nghiến răng nghiến lợi, thần sắc tỏ ra phức tạp vô cùng, nhưng cũng lộ ra vẻ ngoan ngoãn vâng lời. Tự nhiên nàng biết rõ, sau khi che mắt ý chí thiên địa trong năm năm liên tục, cho dù ý chí của Lục Thanh có kiên cường đến mức nào cũng phải tan rã. Hơn nữa dung nhập vào trong ý chí thiên địa trong một thời gian dài không ngừng một khắc thì không xảy ra chuyện gì, có sự tương thông với ý chí thiên địa, giờ phút này vừa dừng lại, tâm thần lập tức ngưng lại, ngay cả thần niệm vận chuyển không ngớt trong suốt năm năm cũng dừng theo, cho nên mới có chuyện như hiện tại. Chỉ cần hắn chậm rãi tĩnh dường, với cảnh giới tu vi của hắn, cùng thân thể quá mức hùng mạnh, sau mấy tháng là có thể khôi phục lại.Bất chợt ánh mắt Liệt Diễm tỏ ra ngưng trọng, nhìn chăm chú vào Luyện Tâm kiếm sau lưng Lục Thanh.- Là ai, ra đây!- Ong. .Một tiếng kiếm ngâm vang lên run rẩy, một bóng người màu xanh lam thon thả hiện ra sau lưng Lục Thanh.- Nàng là ai?Ánh mắt Liệt Diễm tỏ ra cảnh giác:- Vì sao ở trong thần kiếm của huynh ấy?Tự nhiên Liệt Diễm biết rõ, với phẩm chất của Luyện Tâm kiểm hiện tại mặc dù đã có hình dáng ban đầu của cấp Tử Hoàng, nhưng tuyệt đối vẫn chưa đột phá, đừng nói là tinh thần linh động, hình hãi ngưng thật như Nhược Thủy.- Ta là Nhược Thủy, là. ..Nói tới đây. Nhược Thủy không khỏi sửng sốt- Là gì vậy?Vẻ cảnh giác trong mắt Liệt Diễm càng tăng thêm, trầm giọng hỏi.Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Nhược Thủy, cuối cùng đọng lại một hình ảnh trong tầng bốn kiếm mộ.Gương mặt mỹ miều của Nhược Thủy hơi ửng đỏ, vội vàng nói:- Chúng ta là phu phụ!Cái gì. ., sắc mặt Liệt Diễm lập tức trở nén tái nhợt, nhưng tiếp đó Nhược Thủy lại nói một câu khiến cho nàng không nhịn được phải phì cười.- Nàng là người xấu. Lục Đại ca vừa mới cắn nàng, nàng mau mau buông Lục Đại ca ra!- Cắn ta?Liệt Diễm lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng như nhớ lại chuyện gì, gương mặt lại đỏ bừng bừngQuan sát Nhược Thủy lần nữa. Liệt Diễm không nhịn được lại bặt cười:- Theo nàng thấy, vừa rồi Lục Đại ca của nàng cắn ta, vậy ta là người xấu hay sao?- Không sai!Nhược Thủy gật đầu khảng định, vẻ mặt kiên quyết nhìn Liệt Diễm:- Mau thả Lục Đai ca ra.Nhược Thủy bước ra một bước, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Liệt Diễm, vung chỉ thành kiếm điểm ra.Kiếm quang màu trắng sáng xé toạc hư không, tạo ra một đạo không gian loạn lưu rất lớn. Nhưng Tốc độ Liệt Diễm nhanh hơn, chỉ thấy giữa không trung chợt lóe lên bóng đỏ, kể cả Lục Thanh lập tức biến mắt ngay tại chỗ.- Không được chạy!Nhược Thủy quát lên, lập tức thân hình chớp động, hóa thành một đạo kiếm quang màu trắng sáng đuổi theo Liệt Diễm.