Tại Lãnh gia thuộc Tử Viêm tông, ở giới Bạch Linh.Lãnh gia là đệ nhất thế gia ở Tử Viêm tông, tự nhiên có được thế lực gia tộc khổng lồ. Thậm chí có hai tên trưởng lão Kiếm Hoàng của Tử Viêm tông xuất thân từ Lãnh gia, đã tạo nên uy danh đệ nhất thế gia của Lãnh gia ở Tử Viêm tông. Mà hôm nay, Long huyết lại gặp phải một tên thiếu niên.Đây là một thiêu niên áo đen thần sắc lạnh lùng, đôi đồng tử đen nhánh lộ ra hàn khí lạnh thấu xương, sau lưng thiếu niên chính là một thanh thần kiếm cấp Kim Thiên.Không sai chính là thần kiếm cấp Kim Thiên. Toàn thân thanh thần kiếm này có màu xanh tối, toát ra từng đợt hàn khí, mà thiếu niên vẫn không trấn áp. Không biết là do không có thực lực, hay là bản thân y không muốn.Lúc này phía trên bầu trời Lãnh gia, trên cao vạn trượng, một lão nhân áo xám lăng không đứng đó, trong mắt lộ ra tử khí nồng đậm, hai tròng mắt như xuyên thấu hư không, nhìn xuống trước cửa Lãnh gia.- Tiểu tử kia, đây là trận chiến đầu tiên từ khi ngươi xuất đạo...Trước cửa Lãnh gia, tâm Thạch Hàn thoáng động, ánh mắt hơi chớp mây lượt, nhưng nháy mắt đã trở lại bình tĩnh.Y cất bước đi vào trong Lãnh gia. Lúc này, đám thủ vệ của Lãnh gia xung quanh dường như không hề phát hiện ra thiếu niên, vẫn đứng yên tại chỗ như đã hóa thành tượng đá.Trước của đại sảnh Lãnh gia, gia chủ Lãnh gia là Lãnh Phá chờ đợi đã lâu, chỉ khẽ cười nhìn thiếu niên đã vào tới đại viện.Sắc mặt thiếu niên không thay đổi chút nào, chỉ có điều khí âm hàn trên người dần dần nổi lên một cỗ sát ý linh hoạt sắc bén chẳng khác gì ma quỷ nơi địa ngục.Nụ cười của Lãnh Phá trong nháy mắt thu liễm, ánh mắt quan sát chăm chú Thạch Hàn.Thiếu niên lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, ba cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng, trong đó có hai người là tam kiếp Kiếm Hoàng, trên người lởn vởn đại thế tông môn. Có thể biết đây là hai trưởng lão tông môn của Lãnh gia, còn lại một người là gia chủ Lãnh Phá- cũng đạt tới tam kiếp Kiếm Hoàng, nhưng khí tức trên người có vẻ phập phồng.Trong lúc thiêu niên đang âm thâm đánh giá ba người, ba người cũng đông thời quan sát y.- Gia chủ, nhìn không thấu...- Ta cũng nhìn không thấu...Hai lão nhân áo xám truyền âm với Lãnh Phá.- Bất quá cho dù ỵ có nghịch thiên tới mức nào, cũng không thể đạt tới cảnh giới Kiếm Phách.- ừ. quả nhiên không hổ là người xuất thân từ nơi đó. Nếu có thể tranh thủ thì cứ cố hết sức tranh thủ, nếu như không được, vậy...- Hợp tác với Lãnh gia ta. Lãnh gia ta sẽ cho ngươi những gì ngươi muốn, giúp cho ngươi trưởng thành. Dù sao, ngươi cũng còn quá nhỏ.Lãnh Phá nở một nụ cười.- Lão muốn uy hiếp ta sao?Ánh mắt Thạch Hàn lạnh lùng.- Có thể nói như vậy, tuy nhiên chuyện này đối với ngươi cũng không có gì là xấu. Nếu như biểu hiện sau này của ngươi khiến ta hái lòng. Lãnh gia chúng ta sẽ dốc hết toàn lực bồi dường cho ngươi. Cho dù không giúp ngươi được nhiều, nhưng tuyệt đối vẫn còn tốt hơn ngươi chỉ có một mình.Lãnh Phá vãn còn ung dung uống một hóp trà:- Sao hả, ngươi có thể yên tâm, chúng ta sẽ không bắt ngươi làm chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng, chỉ có hợp tác mà thôi cho nên ngươi có thể yên tâm.- Nói như vậy ta không có lựa chọn?Thiếu niên nhìn Lãnh Phá, ánh mắt cực kỳ điềm tĩnh, đồng thời trở nên lạnh thấu xương, trên người y mơ hồ tràn ngập một tầng Kiếm Ý Hàn Băng linh hoạt sắc bén.Không sai chính là Kiếm Ý!Kiếm Ý quả thật kinh người! Trong lòng Lãnh Phá thầm nghĩ. Kiếm Ý linh hoạt sắc bén như vậy, cho dù là Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn thông thường cũng ít có người sánh kịp. Mà Nhị trưởng lão bên cạnh tên gọi Lãnh Tử cũng đồng thời biến sắc, ánh mắt nhìn Thạch Hàn cũng thận trọng hơn.Lúc này, Đại trướng lão Lãnh Khôi đột ngột đứng đậy, một cỗ ý chí Kiếm Đạo khổng lồ bá đạo ép về phía Thạch Hàn.Thạch Hàn không hề tỏ ra sợ hãi chút nào. Kiếm Ý Hàn Băng cũng bùng lên. Không gian giữa hai người lập tức nổi lên một cơn trốt xoáy, hai cỗ Kiếm Ý va chạm giữa không trung không chút nhường nhau. Thấy Thạch Hàn một bước cũng không nhường, không hề lộ ra thần sắc chịu đựng không nổi Lãnh Khôi không khỏi lên tiếng ngợi khen:- Giỏi, có thể không lùi bước trước Kiếm Ý của ta, nêu ngươi ở Kiếm Thân đại lục một thời gian nữa, ắt sẽ có được một chỗ đứng. Bất quá, ngươi vẫn còn muốn chống đỡ nữa sao?- Bất quá ta muốn xem thử rốt cục ngươi có thể chịu được cho tới khi nào!Giọng Lãnh Khôi đột ngột thay đổi trong tay hiện ra một thanh thần kiếm màu vàng, kiếm cương hệ Kim linh hoạt sắc bén bắn ra dài chừng trăm trượng, đánh xuống đầu Thạch Hàn.Một đạo không gian Động Hư hẹp dài lập tức theo kiếm cương sinh ra. Thần kiếm màu xanh tối sau lưng Thạch Hàn nháy mắt đã xuất hiện trên tay. Thần kiếm màu xanh tối nhanh chóng bắn ra một đạo kiếm cương màu trắng đục dài ba trăm trượng, nháy mắt đánh vào giữa kiếm cương hệ Kim kia-Ẩm…..Một tiếng nổ vang. Thạch Hàn lập tức bị một luồng sức mạnh khổng lồ đánh bay ngược ra sau, mà Lãnh Khôi cũng phải thối lui về phía sau sáu bước.Kiếm cương thật là ngưng thực!Lúc này trong lòng Lãnh Phá cũng chấn động vô cùng, không ngờ tên Thạch Hàn này lại là Kiếm Hoàng, bất quá cũng chỉ là nhất kiếp Kiếm Hoàng mà thôi. Nhưng nhất kiếp Kiếm Hoàng cũng không có gì là hy hữu, hy hữu chính là nhất kiếp Kiếm Hoàng chỉ chưa đầy mười tuổi!Dù là địa phương có hoàn cảnh tu luyện tốt nhất trên Kiếm Thần đại lục, cũng không thể nào bồi dưỡng ra nhân vật như vậy, chưa tới mười tuổi đã là nhất kiếp Kiếm Hoàng, lãnh ngộ Kiếm Đạo của nó là như thế nào, tu luyện Kiếm Nguyên Công gì, mới đạt tới mức độ như vậy?- Bắt sống!Lãnh Phá bất chợt quát lạnh một tiếng, hiển nhiên đã phát hiện không được chuyện gì.-Da!Lãnh Khôi quát lớn. Mi Tâm của lão chợt xuất hiện một luồng ánh sáng vàng lóng lánh, một thanh tiểu kiếm dài ba tấc trong suốt màu vàng hiện ra, nháy mắt dung nhập vào trong thần kiếm trên tay. Kiếm cương hệ Kim vốn đang thò ra thụt vào lập tức như được bao bọc thêm một lớp hào quang màu vàng nhạt.Vẻ mặt Thạch Hàn tỏ ra ngưng trọng nhìn đại kiếm Trong tay Lãnh Khôi nó cảm nhận được trên kiếm này có ẩn chứa khí tức kỳ quái. Thạch Hàn lại cảm thấy U Minh thần kiếm trong tay mình hơi run rẩy, theo tâm thần cảm ứng, kiếm thức vừa sinh ra trong U Minh thần kiếm truyền tới một chút sợ hãi đối với đại kiếm trong tay Lãnh Khôi.Kiếm quang hai màu vàng trắng chớp động, cả hai người lập tức biến mất ngay tại chỗ.-Vút...Trong không trung chỉ còn lại tiếng kiếm xé gió lạnh lùng, ánh sáng vàng chớp động, hàn khí tràn ngập, một luồng sóng gợn không gian khuếch tán ra bốn phía.Vâng sáng vàng kia dường như có chứa một sức hấp dẫn khó hiểu, muốn nuốt chửng toàn bộ tâm thần Thạch Hàn vào trong. Mà mỗi lần va chạm, lực đạo cắn nuốt kia cố gắng xâm nhập vào trong Thần Đình thức hải của Thạch Hàn, đều có một cỗ Kiếm Ý như từ ngàn xưa vọng lại chấn dội ngược trở về.Lãnh Khôi cảm thấy trong lòng kinh hãi vì sao tiểu tử này không bị Thức Kiếm ảnh hưởng? Phải biết rằng công kích hùng mạnh nhất của Thức Kiếm không phải là dao động tấn công Khí Hải, mà là cắn nuốt, xé rách Thần Đình thức hải.Người không có ngưng kết Thức Kiếm sẽ không có cách nào ngăn cản, nhưng vì sao lại như vậy? Lãnh Khôi cảm thấy giật mình kinh hãi chẳng lẽ tiểu tử này còn có...Kiếm thức trong tay trở nên rối loạn, vốn lão cũng chỉ tu luyện Huyền Kim Thập Nhị Kiếm đích truyền của Lãnh gia, xuất ra không thể thu về. Lúc này vì muốn bắt sống Thạch Hàn, cho nên cũng không sử dụng toàn bộ lực pháp tắc, chỉ thi triển một bộ kiếm pháp cao thâm của gia tộc mà thôi.Lúc này, kiếm pháp trong tay Thạch Hàn lập tức trở nên linh hoạt sắc bén. U Minh Thần Kiếm nở rộ hàn quang, kiếm cương Hàn Băng xuyên qua hư không, để lại từng đạo tàn ảnh.Một con băng xà khổng lồ chừng năm trăm trượng chợt hiện ra, há miệng muốn nuốt chửng Lãnh Khôi.Trong mắt Lãnh Khôi hiện ra vẻ giận dữ vô cùng, lão múa kiếm thành một cái lồng kín mít màu vàng bao phủ toàn thân, chân phải giậm mạnh, thân hình bay ngược về phía sau mấy chục dặm.Lãnh Khôi chưa từng bị nhục nhã như vậy bao giờ, đừng nói trước mặt lão chỉ là một thiếu niên chưa tới mười tuổi. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thể diện của lão biết để đâu?- Tiêu tử càn rỡ!Lãnh Khôi quát lớn, toàn thân lập tức toát ra ánh sáng vàng rực rỡ, trên chín tầng trời, pháp tắc hệ Kim mênh mông cuồn cuộn giáng xuống, đại kiếm trong tay chém mạnh xuống. Một đạo quái phong gào thét, cùng với một đạo cương kiếm pháp tắc cao tám trăm trượng, nháy mắt đã chém băng xà kia ra làm hai đoạn. Một đạo không gian Động Hư xuất hiện. quét về phía Thạch Hàn.Thạch Hàn vung U Minh Thân Kiếm che trước ngực, dường như nó vừa bị một ngọn núi cao ngàn trượng đánh trúng, toàn thân bay ngược ra sau, hai chân giậm liên tiếp giữa không trung, rốt cục bay ra ngoài trăm dặm mới hóa giải hết luồng sức mạnh này, mà Lãnh Khôi cũng theo sát nó như bóng với hình. Lúc này mái tóc đen của Lãnh Khôi đã biến thành màu vàng kim tinh thuần, đồng tử lão cũng biến thành màu vàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thạch Hàn chăm chú:- Tiểu tử ngươi giỏi lắm, từ khi ta thành tựu Kiếm Hoàng tới nay, ngươi là nhất kiếp Kiếm Hoàng thứ hai khiến cho ta vất vả như vậy. Tuy rằng ta sẽ không giết ngươi, nhưng nhất định phải làm cho ngươi nếm mùi đau khổ, cho ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch về cảnh giới như ải trời khó có thể vượt qua! Đệ nhất kiếm của Huyền Kim Thập Nhị Kiếm Lãnh gia ta, Kim Phá Thiên!Chỉ trong thoáng chốc, ánh sáng vàng trên đại kiếm của Lãnh Khôi rực sáng, thần kiếm hiện ra một đạo hư ảnh cự kiếm dài sáu trăm trượng. Hư ảnh này trong nháy mắt đã biến thành thực chất. Kiếm Ý hệ Kim sắc bén xông thẳng lên chín tầng trời. Trong không trung, linh khí hệ Kim mênh mông nhanh chóng hội tụ về phía hư ảnh cự kiếm kia, đồng thời có một cỗ khí tức huyền ảo rốt vào trong đó.Thần sắc thiếu niên tỏ ra trang nghiêm, thân hình nó nháy mắt hóa thành nhiều đạo tàn ảnh xung quanh Lãnh Khôi không gian xung quanh ngưng kết lại, từng cơn trốt xoáy dần dần dâng lên xung quanh Lãnh Khôi.Tốc độ quá nhanh!Lãnh Phá đứng giữa không trung, ánh mắt lão hết sức lạnh lùng. Tốc độ này căn bản với tu vi nhất kiếp Kiếm Hoàng của Thạch Hàn không thể nào thể hiện ra được, chẳng lẽ đó là bộ pháp sao?Lãnh Phá thầm đoán trong lòng, đồng thời ý nghĩ bắt sống Thạch Hàn càng trở nên kiên định. "Xem ra lão tổ tông đã đoán ra từ trước, bằng không cũng sẽ không hao phí thần lực giáng phân thân xuống dặn dò việc này, tên Thạch Hàn này vô cùng quan trọng đối với Lãnh gia ta..."Liên tiếp bốn mươi chín bóng người ngưng thực từ bên cạnh Lãnh Khôi tụ lại, linh khí Hàn Băng kinh khủng từ bốn phía không gian hội tụ vào bốn mươi chín bóng người kia. Thân ảnh nhỏ bé của Thạch Hàn giờ phút này trông có vẻ cao lớn hơn. Kiếm Ý kinh khủng vẫn ẩn trong Thần Đình thức hải cũng đồng thời xuất hiện. Trên chín tầng trời lập tức vang lên tiếng sầm rền cuồn cuộn.