Liễu Di nói rất chân thành, trong lòng nàng cũng là nghĩ như vậy.
Đối với Lục Ly nàng chưa nói tới yêu, chẳng qua cũng không ghét, ở chung rất là thoải mái.
Lục Ly có đại ân với nàng, ân tình đối với Liễu gia các nàng cả đời đều báo đáp không được.
Mấy người Thất trưởng lão có lẽ không cảm thấy gì, nhưng chính bản thân Liễu Di lại cảm giác mình thiếu Lục Ly rất nhiều.
Liễu Di cũng tự hỏi qua chính mình, từ sau ngày chính thức trở thành tộc trưởng đời này nàng liền quyết định không lập gia đình.
Nàng sớm đã phát thề, sẽ dùng cả đời nỗ lực lớn mạnh Liễu gia, báo thù cho Liễu Như Phong, hủy diệt Vũ gia.
Nàng rất rõ ràng sự tàn khốc và dơ bẩn của thế giới này!
Nàng là tộc trưởng Liễu gia, sau này nói không chừng sẽ vì Liễu gia mà hi sinh thân thể mình.
Nếu đã vậy, không bằng giao lần đầu tiên cho nam nhân mình thích.
Còn một điểm quan trọng nữa, gần đây Liễu Di rất khổ, rất mệt.
Không phải khổ mệt trên thân thể, mà là tâm linh khổ mệt, gia gia nàng yêu nhất chết rồi, Liễu gia huy hoàng trở thành hoa cúc xế chiều, không người an ủi nàng, toàn bộ khổ sở mệt mỏi đều cần chính nàng gánh vác.
Nàng lớn hơn Lục Ly một tuổi, trước kia là đệ nhất tiểu thư được vạn người sủng ái, năng lực chịu đựng tâm lý vốn đã không mạnh.
Lại thêm lần này trở thành tộc trưởng Liễu gia, áp lực lên vai càng lớn, nhiều khổ lụy và áp lực như vậy tất cần phải tìm một nơi phát tiết, bằng không sẽ bị bức điên mất.
Thế nên, tối nay nàng không để ý liêm sỉ, không để ý hình tượng, chủ động muốn chung một gian phòng với Lục Ly.
Vừa rồi còn nói ra lời lẽ không biết nhục nhã như thế, tất cả chỉ là để triệt để phát tiết một lần, báo ân tình Lục Ly, đồng thời khiến nhân sinh bản thân không lưu tiếc nuối.
Đáng tiếc…
Vẫn là nàng suy nghĩ nhiều, nàng không hiểu rõ tính cách thực sự của Lục Ly.
Lục Linh từ nhỏ đã thích xem sách, từ trong sách được đến rất nhiều đạo lý làm người, qua đó quán thâu những đạo lý kia cho Lục Ly.
Trong đó có một điều, chính là nam nhân nhất định phải có đảm đương, phải chịu trách nhiệm.
Chính như lời Lục Linh từng nói ở trận chiến tại bộ lạc Địch Long ….
đối đãi huynh đệ, ngươi có thể không tiếc mạng sống.
Đối đãi thân nhân người yêu, ngươi có thể vứt bỏ hết thảy.
Nếu đã phát sinh quan hệ với Liễu Di, như vậy Liễu Di chính là nữ nhân của hắn, chính là người yêu của hắn.
Vì người yêu hắn sẵn sàng vứt bỏ hết thảy, làm sao có thể vô trách nhiệm mặc kệ Liễu Di, mặc kệ Liễu gia?
Mà nếu một mực nhọc lòng chuyện Liễu gia, hắn lại làm sao đi gia nhập Vương tộc ngũ phẩm, làm sao đi Thanh Châu tìm Lục Linh, làm sao đi Trung Châu về lại Lục gia tìm người cứu cha mẹ mình?
Con người một khi có ràng buộc, có trói buộc, làm chuyện gì cũng sẽ bó tay bó chân.
Chân diều hâu bị dây thừng trói lại, nó làm sao bay cao cho được?
Lục Ly lần nữa cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, lát sau hắn mới nhìn sang Liễu Di, mang theo áy náy nói:
- Xin lỗi, Liễu Di, ta còn có chút khúc mắc! Tâm ý của ngươi ta hiểu, cảm tạ ngươi, sớm chút nghỉ ngơi đi, ta còn phải tu luyện.
Nói xong, Lục Ly trực tiếp nhắm mắt ngồi xếp bằng, thoáng chốc liền nhập định.
Liễu Di liếc nhìn khuôn mặt đường nét phân minh kia của Lục Ly, đôi mắt thoáng ảm đạm, khóe mắt chảy xuống hai hàng thanh lệ, quay đầu cuộn mình thành một đoàn, rất nhanh liền trầm trầm ngủ say.
Ngày thứ hai, Liễu Di tỉnh lại rất sớm, Lục Ly ngủ nửa buổi trên thảm, sáng sớm tinh thần cũng không sai.
Hai người tựa hồ đều quên đi chuyện đêm qua, rửa mặt xuống lầu ăn sáng, sau đó đến thẳng Thiên Ngục thương hội.
Thiên Ngục thương hội quá dễ tìm, nằm trong một tòa thạch bảo khí phái uy vũ tọa lạc ngay ở mặt nam quảng trường nội thành, từ đằng xa đã có thể nhìn thấy bốn chữ lớn “Thiên Ngục thương hội” được khắc trên đó.
- Thần miếu!
Lục Ly thấy bên cạnh thương hội có một tòa thần miếu, không khỏi có chút kinh ngạc, Liễu Di nhìn một cái liền giải thích nói:
- Thành trì chỉ cần đạt tới quy mô nhất định thì đều có thần miếu, không chỉ thành trì bắc mạc mới có thần miếu, nghe nói thành trì trên khắp toàn bộ thế giới đều có thần miếu.
- À à!
Lục Ly thu hồi ánh mắt không nhìn thêm nữa, hai người cứ thế tiến thẳng tới Thiên Ngục thương hội, từ đằng xa thấy có tận ba mặt cửa lớn, ngoài cửa đều có Thiên Ngục quân thủ vệ.
- Ta đi hỏi thử xem.
Lục Ly xách theo bao bọc chứa Huyết Trùng Quả, đi đến bên cạnh một tên Thiên Ngục quân hỏi:
- Ta muốn bán đồ, nên đi cửa nào?
- Cửa bên phải là cho chúng ta đi vào, cửa ở giữa là người mua đi vào, ngươi muốn bán đồ đi cửa bên trái, bên trong sẽ có người đón tiếp.
Thiên Ngục quân rất khách khí, Lục Ly cám ơn một tiếng, lập tức dắt theo Liễu Di đi vào cửa nhỏ bên trái, bên trong là một tiểu điện, có hai thị nữ chờ sẵn.
- Kính chào quý khách.
Một thị nữ xinh đẹp mỉm cười nghênh đón, khiến Lục Ly không khỏi lần nữa cảm khái về sự lễ độ của người Thiên Ngục thành, hắn mỉm cười gật đầu đáp lễ, thị nữ hỏi:
- Quý khách muốn bán linh tài?
Được đến xác nhận từ Lục Ly, thị nữ lại hỏi:
- Xin hỏi đồ vật của ngươi có thể đáng giá bao nhiêu Huyền Tinh? Nơi này của chúng ta sẽ căn cứ theo giá trị vật phẩm mà có cách tiếp đãi khác nhau.
Bao nhiêu Huyền Tinh Lục Ly làm sao biết? Hắn đều không biết phẩm chất Huyết Trùng Quả thế nào, có vấn đề hay không? Thế là sau một hồi suy nghĩ bèn tuỳ ý nói:
- Mấy ngàn Huyền Tinh thôi.
- Được rồi, mời hai vị quý khách sang bên này, Bạch quản sự của chúng ta sẽ tiếp đãi các ngươi, đồng thời cũng sẽ định giá linh tài luôn.
Thị nữ dẫn hai người đi đến một dãy hàng lang bên trái, bên trong tiểu điện này có ba dãy hành lang, xem ra là căn cứ giá cả bảo vật được bán mà sẽ dẫn đến những nơi khác nhau.
Đi chừng nửa nén hương, hai người được đưa đến một thiền điện, bên trong có một lão giả hoa râm mặc trường bào đen ngồi chờ sẵn, người này hẳn là Bạch quản sự.
Hai người cảm ứng một phen, lại phát hiện người này là võ giả Hồn Đàm cảnh, lập tức nghiêm túc hành lễ.
Bạch quản sự rất khách khí, dù không đứng dậy, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười khiến người thoải mái, mời hai người ngồi xuống, lại sai kẻ hầu dâng trà, sau đó mới hỏi:
- Hai vị định bán ra linh tài hay bảo vật gì? Thiên Ngục thương hội chúng ta là thương hội lớn nhất Thiên Đảo Hồ, báo giá tuyệt đối sẽ khiến hai vị hài lòng.
Liễu Di liếc nhìn Lục Ly, ý tứ là do hắn toàn quyền làm chủ, Lục Ly bèn dứt khoát đứng dậy chắp tay nói:
- Bạch đại nhân, trước khi bán đồ ta muốn xác định một điểm, bán đồ ở đây có thể tuyệt đối an toàn hay không? Ý ta là… tin tức về chúng ta liệu có thể được bảo mật, người bên ngoài không ai biết được thứ này là do chúng ta bán ra?
- Ha ha ha!
Bạch quản sự cười lên ha hả, lắc đầu đáp nói:
- Tiểu ca, có lẽ ngươi không quá hiểu về Thiên Ngục thương hội chúng ta.
Đây là thương hội năm đó do Thiên Ngục lão nhân đích thân sáng lập, hơn hai nghìn năm qua, thương hội này chưa từng xảy ra sự cố gì, cũng chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng tới danh dự thương hội.
Nếu ngươi không tin tưởng, có thể tuỳ ý ra ngoài hỏi dò một phen.
Không thể tiết lộ bất kỳ tin tức nào về khách hộ, đây là nguyên tắc cơ bản nhất của thương hội chúng ta.
Lục Ly triệt để yên tâm, hắn đặt bao bọc lên bàn, nói:
- Đây là thứ chúng ta muốn bán, ngươi định giá đi.
Lão giả tùy ý mở ra bao bọc nhìn lướt qua một phen, thần sắc trên mặt đột nhiên thoáng phần trịnh trọng, hắn cầm lên một viên Huyết Trùng Quả nhìn mấy lần, hỏi:
- Tiểu ca, đây là Huyết Trùng Quả?
Lục Ly khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đây là Huyết Trùng Quả sau khi được chúng ta cải tiến, so với Huyết Trùng Quả phổ thông thì dược lực mạnh hơn không ít.
Bạch quản sự nhìn kỹ vài lần mới đứng dậy nói:
- Hai vị chờ một lát, ta đi mời người giám định.
Nếu xác định dược lực quả thực mạnh hơn không ít, chúng ta sẽ cho ra một cái giá khiến các ngươi mãn ý..