Bất Diệt Long Đế


Bạch quản sự liếc qua hướng đông và hướng nam, mơ hồ nhìn thấy có gợn nước ba động, hắn ngập ngừng một phen mới nói:
- Hay là … ta xuống dưới cản lại người ba đảo kia?
- Cản làm gì?
Yên phu nhân mắt lạnh nhìn sang:
- Mấy ngày trước mới nói qua với ngươi, phân tranh trên Thiên Đảo Hồ Bạch gia chúng ta không can thiệp, đây là quy củ lão tổ tông định ra.
Bạch quản sự tự nhiên biết việc này, hắn len lén liếc Yên phu nhân một cái, thầm nói:
- Ta tưởng phu nhân tới quan chiến là vì muốn giúp Lục Ly một tay.
- Ngươi sai rồi!
Yên phu nhân duỗi ra một đầu ngón tay, lắc lắc nói:
- Ta sẽ không giúp bất cứ kẻ nào, ta tới chỉ là muốn chứng thực một chuyện.
- À, ta hiểu! Phu nhân muốn xác định Lục Ly có phải con em Lục gia hay không?
 Bạch quản sự khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Nếu Lục Ly đúng là con em Lục gia thì sao? Khi đó chúng ta lại nên làm thế nào?
- Không thế nào cả!
Yên phu nhân khẽ vỗ về sủng vật trong ngực, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Bạch Phúc, ngươi phải nhớ kỹ một điểm.

Quy củ chính là quy củ, trong bất kỳ tình huống nào con em Bạch gia đều không thể phá hoại quy củ, có thể phá hoại quy củ chỉ có một người, đó là lão tổ tông.
….
Hưu hưu hưu!
Phía dưới Huyết Sát đảo, đám người vừa mới xông vào đường lớn trên đảo, từ trong bụi cây hai bên đường liền ra chi chít nỏ tiễn, mấy đệ tử Liễu gia đi đầu lập tức bị bắn trúng.
Hây!
Đám người Thất trưởng lão lập tức đằng không mà lên, trong tay khua múa binh khí, đánh bay đám nỏ tiễn bắn tới.

Bọn hắn đều biết trong Huyết Sát đảo ẩn tàng rất nhiều cấm chế, lại không ngờ sẽ lợi hại như thế.
Nỏ tiễn bắn một trận rồi ngừng, bên phía Liễu gia đã có hai mươi mấy người bị bắn chết, hơn mười người bị thương.

Thất trưởng lão sắc mặt âm trầm sai đưa người bị thương trở về, lần này may nhờ đám trưởng lão bọn hắn xung phong tuyến đầu, bằng không đệ tử Liễu gia sẽ chết càng nhiều.
Quả nhiên!
Đi tới trước chừng nửa dặm đường, trước mặt đột nhiên bốc lên khói mù cuồn cuộn, căn bản thấy không rõ cảnh vật phía tiền phương, hơn nữa những khói đặc này còn sặc sỡ sắc màu, rõ ràng là kịch độc.
Chỉ cần đi thêm nửa dặm liền là thành bảo Huyết Sát đảo, con đường bị ngăn, đằng sau viện quân có thể sẽ tới bất cứ lúc nào.

Thất trưởng lão quét nhìn tiền phương một lát, cuối cùng cắn răng nói:
- Đi vòng qua!
Hai bên đều là rừng rậm, bên trong toàn đại thụ che trời, bụi gai rậm rạp, âm u tĩnh mịch, ai biết bên trong được bố trí bao nhiêu cấm chế, ngầm giấu bao nhiêu kẻ địch?
Nhưng giờ đã không đường để đi, Thất trưởng lão dẫn đầu cầm lấy Huyền khí Địa giai sắc bén phách chặt mở đường, khoái tốc tiến về phía trước.

Toàn bộ trưởng lão tản ra thành hình nan quạt, bảo hộ võ giả Huyền Vũ cảnh phía sau.
Oanh!
Có trưởng lão vô tình chạm phải cấm chế, một đạo lôi đình từ trên cao bổ xuống, thoáng chốc liền bổ cho tên trưởng lão kia toàn thân bốc khói.

Cũng may tên trưởng lão này tránh né kịp thời, không bị chém trúng đầu, bằng không sợ rằng đã mất mạng đương trường.
Trưởng lão Liễu gia đều là Thần Hải Cảnh, cảm giác lực không mạnh, rất nhiều cấm chế ẩn tàng căn bản không tra xét ra được.
Thấy đệ tử Liễu gia luống cuống tay chân phục dụng đan dược cho tên trưởng lão bị thương, trên mặt đám đệ tử còn lại đều lộ vẻ hoảng sợ, Lục Ly thở dài đành chịu, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Bạch, đi trước dò đường.
Hưu!
Tiểu Bạch chui ra từ trong tay áo Lục Ly, Lục Ly đi gót Tiểu Bạch tiến lên, ánh mắt nhìn về phía đám người Thất trưởng lão nói:
- Các ngươi đi theo ta.
- Ngươi có thể phát hiện cấm chế?
Đám người Thất trưởng lão hồ nghi nhìn Lục Ly, Lục Ly lại không nói nửa lời, cứ thế lẳng lặng tiến về phía trước.

Hắn khẳng định là không phát hiện được, nhưng hắn tin tưởng Tiểu Bạch.
Bởi vì lúc ở trong Trúc Sơn Huyết Long Đảo, mỗi ngày Tiểu Bạch đều chạy loạn khắp nơi, lại chưa bao giờ đụng chạm tới cấm chế bên ngoài Trúc Sơn.
Lục Ly không biết Tiểu Bạch sao mà làm được, hiện tại cũng không biết có thể tránh ra cấm chế quanh đây không? Nhưng giờ có cách nào tốt hơn? Nếu người Liễu gia còn chưa kịp xông tới đã bị Huyết Sát bang giết sạch, vậy còn đánh đấm cái khỉ gì nữa.
Tốc độ Tiểu Bạch không quá nhanh, mũi nhỏ không ngừng rung động, tròng mắt đảo quanh bốn phía, một đường tiến tới, lộ tuyến quanh co khúc khuỷu.

Chẳng qua nó đã đi được mấy chục thước mà vẫn không xúc động bất kỳ cấm chế nào.
- Tốt!
Vẻ mặt đám người Thất trưởng lão như trút được gánh nặng, cả đám cứ thế theo sát sau lưng Lục Ly, từ từ tiến về phía trước.
Chuyện thần kỳ đã xảy ra, Tiểu Bạch một mực không dừng bước, bôn tẩu vài trăm thước mà vẫn không xúc động cấm chế, chúng nhân theo ở phía sau tự nhiên vô cùng an toàn.
Lần nữa đi tới vài trăm trước, trước mặt ẩn ước thấy có ánh sáng, chúng nhân tinh thần đại chấn.

Đồng thời âm thầm siết chặt binh khí trong tay, Huyền lực lấp lánh, chuẩn bị động thủ.
Quả nhiên, tiến thêm chừng trăm thước, xuyên qua rừng cây rậm rạp bọn hắn thấy được trước mặt là một bãi đất trống, ẩn ẩn còn thấy một tòa thành bảo.

Xem ra bọn hắn đã thành công xông qua rừng rậm, đi tới thành bảo Huyết Sát đảo.
- Tiểu Bạch trở về, tộc trưởng, lát nữa ngươi theo sát ta!
Lục Ly để Tiểu Bạch chui lại vào trong tay áo, sau đó thả chậm bước chân, dặn dò Liễu Di một tiếng.

Chiến lực Liễu Di không được, dù có ba tên Lục Ải Nhân đi theo, nhưng cũng rất dễ bị giết.

Chính bởi vì nàng khống chế ba tên Lục Ải Nhân, ngược lại càng sẽ trở thành mục tiêu cho kẻ địch tấn công.
Liễu Di khẽ gật đầu, đám người Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão đã vọt ra, Lục Ly Huyền lực lấp lánh, theo sát ngay sau.
Bên ngoài là một mảnh đất trống đứng đầy người, phía trước là từng đám võ giả Huyền Vũ cảnh, ngoài ra còn có mười mấy tên Thần Hải Cảnh.

Huyết Cừu và một tên lão giả, một người trung niên đứng ở sau cùng nghiêm trận chờ đợi.
- Sơn Hà huynh, các ngươi làm thế là có ý gì?
Trong tay Huyết Cừu xách theo một thanh cự phủ, nét mặt tràn đầy sát khí cao giọng hét lớn, Thất trưởng lão lại không lên tiếng, vung vẩy chiến đao trong tay phẫn nộ quát:
- Giết!
Đã đến bước này rồi, còn gì để nói nhảm nữa đâu, có nói đại nghĩa cũng vô dụng, đánh thắng mới là vương đạo.
Gần trăm người như lợi kiếm xông tới, nét mặt ai nấy đều đằng đằng sát khí, trận chiến này liên quan đến sinh tử tồn vong của tất cả mọi người Liễu gia, bọn hắn nhất định phải dốc hết toàn lực.
- Giết!
Huyết Cừu vung tay lên, hơn hai ngàn người phía tiền phương rút ra binh khí vây giết mà đến, riêng ba người Huyết Cừu lại không động thủ.

Mục tiêu bọn hắn là tám tên Lục Ải Nhân, chiến thuật của bọn hắn rất rõ ràng, để hơn hai ngàn người cuốn lấy người Liễu gia, còn bọn hắn thì tìm cơ hội chém giết Lục Ải Nhân, như vậy trận chiến này dù không dựa vào viện quân bọn hắn cũng có thể thắng.
- Xuất kích!
Lục Ly và Liễu Di trước là xuất động tám tên Lục Ải Nhân, bằng không không đợi bọn hắn chém giết đám người Huyết Cừu, toàn bộ người Liễu gia đều đã tử trận.
Lục Ải Nhân vừa xuất động, lập tức cuộn lên một trường gió tanh mưa máu, Lục Ải Nhân đi qua đâu, nơi ấy gần như không ai địch lại.

Tốc độ bọn hắn quá nhanh, móng vuốt quá sắc bén, thường thường kẻ địch còn chưa kịp công kích thì đã bị vồ chết.
Đám người Huyết Cừu trợn tròn mắt, vốn bọn hắn định tìm cơ hội giải quyết Lục Ải Nhân.

Nhưng lúc này Lục Ải Nhân và người bọn hắn đan xen nhau thành thế cài răng lược, đồ sát khắp bốn phía, trừ phi bọn hắn muốn cùng lúc nện chết người mình, bằng không căn bản không tấn công được đến Lục Ải Nhân.
Hây!
Lục Ly vung lên Kình Thiên Kích, thế không thể ngăn, hắn vừa xung trận liền phóng thích huyết mạch thần kỹ, bằng vào lực lượng khủng bố và binh khí sắc bén quét ngang chiến trường.

Phàm là người bị hắn nện trúng, hoặc là trọng thương bay ngược ra sau, hoặc là bị nện chết tươi.
Tình hình bên phía Thất trưởng lão Cửu trưởng lão cũng có chút tương tự.

Thất trưởng lão một đao liền đánh chết một tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ, khiến Lục Ly không khỏi kinh ngạc.

Chẳng qua đợi lúc nhìn thấy rất nhiều trưởng lão yên ắng nuốt lấy đan dược, trong lòng lập tức hiểu ra.
Hóa ra đám trưởng lão này đang cắn thuốc, hơn nữa còn không phải cắn một loại, mà là mấy loại thuốc, tốc độ lực lượng chiến lực đều được gia tăng cực lớn.
Trận chiến này có ý nghĩa quá lớn đối với Liễu gia, Liễu gia đã ném ra tất cả Huyền Tinh có trong tay, mua về không ít các loại đan dược, chính là để chuẩn bị dùng trong lần này.
Đương nhiên… giờ còn không dùng, sau này khéo chẳng còn cơ hội để dùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui