Ngồi suốt một buổi chiều, đến lúc hoàng hôn Lục Ly vẫn chưa nghĩ thông.
Bên ngoài có thị nữ tới bẩm báo, nói Dạ Tra đã chuẩn bị tiệc tối, lát nữa sẽ đích thân tới mời Lục Ly đi qua.
Lục Ly lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu sang một bên, hắn quyết định không thèm nghĩ nữa.
Bởi vì bất luận nói thế nào, trước mắt việc này đối với hắn là có lợi, hắn không gặp nguy hiểm tính mạng, ngược lại được đến một đám thủ hạ.
Chân tướng sự tình thế nào không quan trọng! Chí ít bề ngoài hắn là Thánh Chủ của Thanh Loan tộc Mãnh Tượng tộc, làm chủ tử dù sao cũng hơn bị người ăn sống.
Bất kỳ âm mưu quỷ kế gì đều phải có lợi ích thúc đẩy, Thanh Loan tộc có thể thu hoạc được lợi ích gì từ trên người hắn? Với chút chiến lực của hắn, đến cả Dạ Tiểu Tịch đều đánh không lại, đối với Thanh Loan tộc mà nói thì chẳng có chút nghĩa lý gì.
Đi đến đâu hay đến đó thôi.
Tâm thái Lục Ly rất lạc quan, hắn không nghĩ nữa, được làm chủ tử cớ gì phải từ chối? Bên kia Thiên Đà Tử lại không nghĩ nhiều đến vậy, thần tình trên mặt lộ vẻ hâm mộ.
Bất kể nói thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, hai người từ tù nhân biến thành thượng khách a.
Lát sau, Dạ Tra dẫn theo bốn tên trưởng lão Thanh Loan đích thân đến mời hai người Lục Ly, thái độ cung kính mà hèn mọn, phong thái hạ nhân diễn đủ mười phần.
Lục Ly lại không dám diễn vai chủ tử quá lố, khách khí đi theo Dạ Tra tiến vào trong một đại điện.
Nơi này sớm đã bày sẵn một chiếc bàn vuông cực lớn, trên bàn toàn là món ngon, còn có mấy tên thị nữ xinh đẹp ở bên hầu hạ.
Dạ Tra để Lục Ly ngồi lên chủ vị, lúc này mới bưng lên bát sứ kính rượu, Lục Ly uống một hớp xong, phát hiện rượu nơi này rất nồng, cháy cổ a.
- Thánh Chủ nếm thử đồ ăn nơi này của chúng ta, tiểu thế giới này không lớn, cũng không có quá nhiều mỹ thực, Thánh Chủ ăn tạm vậy.
Dạ Tra chỉ vào một bàn mỹ thực cười ha hả nói, Lục Ly duỗi đũa ra định kẹp một miếng thịt, đột nhiên nhớ tới Dạ Tiểu Tịch nói muốn ăn thịt người, tay run lên hỏi:
- Dạ tộc trưởng, thịt này không phải thịt người chứ?
- Ha ha ha!
Dạ Tra và bốn vị trưởng lão đều cười ha hả, Dạ Tra mỉm cười giải thích nói:
- Thánh Chủ, tiểu Tịch nói đùa thôi, Thanh Loan tộc chúng ta không có thói quen ăn thịt người.
Đây là chiêu tiểu Tịch dung để hù dọa người, con bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm, khiến Thánh Chủ chê cười.
- À à.
Lục Ly giờ mới yên tâm, ăn một miếng thịt, vào miệng liền tan, hơn nữa còn cảm giác được từ dưới dạ dày truyền lên một đạo khí nóng, cả người thoải mái dị thường, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Dạ tộc trưởng, đây là thịt gì? Sao ta cảm thấy rất bổ dưỡng?
Dạ Tra nhẹ nhàng nói:
- Đây là thịt Huyền thú tứ phẩm Thiên Phượng Điểu, hai ngày trước tới xâm phạm bộ lạc chúng ta, bị lão tứ một đao chém giết.
Thịt Thiên Phượng Điểu có thể bổ dưỡng khí huyết, cường thân kiện thể, Thánh Chủ ăn nhiều một chút.
- …
Lục Ly và Thiên Đà Tử liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng hai người bất giác co rúm lại, Huyền thú tứ phẩm … một đao chém giết … Như vậy chẳng phải chiến lực Tứ trưởng lão Thanh Loan tộc tuyệt đối đạt đến Bất Diệt cảnh?
Lục Ly nghĩ một lát, không nhịn được hiếu kì hỏi:
- Dạ tộc trưởng, có câu này không biết có tiện hỏi hay không?
- Đối với Thánh Chủ, chúng ta không có bí mật!
Dạ Tra rất là chân thành nói:
- Thánh Chủ muốn hỏi cái gì, chúng ta biết gì nói nấy.
Lục Ly khẽ gật đầu hỏi:
- Cảnh giới năm người các ngươi là gì?
Dạ Tra nghĩ đều không nghĩ, trực tiếp nói:
- Năm người chúng ta đều là Bất Diệt cảnh đỉnh phong, đáng tiếc trong tiểu thế giới này thiếu khuyết mấy loại linh tài, bằng không chúng ta đều sớm đã rèn đúc mệnh châu, đột phá Quân Hầu cảnh.
- Quân Hầu cảnh!
Trong lòng Lục Ly và Thiên Đà Tử đều không khỏi chấn động, Quân Hầu cảnh? Đó chính là cường giả đỉnh phong nhất Bắc Mạc.
Bắc Mạc không có Nhân Hoàng, Quân Hầu cảnh liền là Chí Tôn, nơi này lại có năm vị cường giả có thể đột phá Quân Hầu cảnh bất cứ lúc nào.
- Mãnh Tượng tộc thì sao? Tình huống bên kia thế nào?
Thiên Đà Tử không nhịn được hiếu kỳ hỏi, Lục Ly cũng bổ sung thêm:
- Mãnh Tượng tộc không ở cùng các ngươi?
- Bọn hắn ở phía tây dãy núi, cách nơi này chừng hơn mười dặm.
Dạ Tra chỉ về hướng tây nói, sau đó nghĩ nghĩ, lại giải thích thêm:
- Tộc trưởng Mãnh Tượng tộc và ba vị trưởng lão cũng đều đạt đến Bất Diệt cảnh đỉnh phong, cũng vì thiếu khuyết mấy loại linh tài mà chưa thể rèn đúc mệnh châu, không cách nào đột phá.
- Ba người …
Thiên Đà Tử có chút cảm khái, hai tộc này có chín tên Bất Diệt cảnh đỉnh phong.
Nếu xuất hiện ở Bắc Mạc có thể dễ dàng quét ngang rất nhiều gia tộc và thế lực, một khi bọn hắn đều đột phá, phỏng chừng có thể đối đầu với Vương tộc ngũ phẩm.
Lục Ly tiêu hóa tin tức, ăn mấy miếng thịt, sau đó hỏi tới vấn đề quan trọng nhất:
- Dạ tộc trưởng, tiểu thế giới này của các ngươi có thể ra ngoài không? Chúng ta tiến vào đây từ Thiên Đảo Hồ Bắc Mạc, liệu có thể có cách nào về lại được Thiên Đảo Hồ?
Dạ Tra gật đầu nói:
- Các ngươi có thể đi vào, tự nhiên cũng có thể đi ra.
Các ngươi xúc động cấm chế truyền tống, truyền tống đến nơi nào, phụ cận nơi đó khẳng định cũng phải có cấm chế truyền tống.
Lát nữa ta liền phái người đi tìm, Thánh Chủ yên tâm, ngươi muốn rời đi lúc nào cũng được.
- À … Ừm!
Lục Ly và Thiên Đà Tử như trút được gánh nặng, tảng đá lơ lửng trong lòng hai người rốt cục triệt để rớt xuống.
Hai người yên tâm cơm no rượu say, Lục Ly còn cụng bát với mấy vị trưởng lão còn lại.
Lát sau, hắn mới như chợt nhớ tới điều gì, nghi ngờ hỏi:
- Phái người tìm kiếm cấm chế truyền tống? Dạ Tra tộc trưởng, chẳng lẽ năm ngàn năm qua, các ngươi đều chưa từng đi ra ngoài?
- Chưa hề!
Ánh mắt Dạ Tra chớp qua một tia đắng chát, nói:
- Tiên tổ có lưu di huấn, Thánh Chủ không xuất hiện, chúng ta không thể ra ngoài.
Hơn nữa cấm chế truyền tống ở chỗ này là do tiên tổ bố trí, không đạt tới Quân Hầu cảnh, người hai tộc chúng ta ra không được.
Khăng khăng trong tiểu thế giới này lại thiếu khuyết mấy loại linh tài, bởi thế mấy ngàn năm qua, người hai tộc chúng ta chưa từng có ai ra ngoài.
- Đương nhiên, dù có đột phá Quân Hầu cảnh chúng ta cũng không dám đi ra!
Dạ Tra thoáng dừng một lát, sắc mặt càng thêm ảm đạm, thở dài nói:
- Kẻ địch của hai tộc chúng ta quá mạnh, một khi con dân chúng ta xuất hiện bên ngoài.
Tin tức bị cừu gia biết được, hai tộc chúng ta lập tức sẽ bị diệt tộc.
Lục Ly nhướng mày, khó hiểu nói:
- Dạ tộc trưởng, nếu các ngươi đều chưa từng ra ngoài, làm sao các ngươi biết cừu gia các ngươi còn sống? Vạn nhất bọn hắn diệt tộc rồi thì sao? Vạn nhất bọn hắn sa sút rồi thì sao?
- Diệt tộc? Không thể nào!
Dạ Tra lắc đầu cười nói:
- Thánh Chủ ngươi có lẽ còn không biết cừu gia của chúng ta cường đại đến cỡ nào, bọn hắn sừng sững trên đỉnh cao Trung Châu, là gia tộc cường đại nhất trên thế giới này.
Mới qua mấy ngàn năm, gia tộc cường đại như thế làm sao có thể diệt vong? Hơn nữa cừu gia hai tộc chúng ta không phải chỉ một gia tộc, mà là sáu gia tộc, sáu trong mười gia tộc mạnh nhất Trung Châu.
- …
Lục Ly ngượng ngùng sờ lên cánh mũi, Trung Châu nghe nói là đại lục bao la nhất trên thế giới này, so với Bắc Mạc thì lớn gấp mấy chục lần.
Trung Châu là nơi chiến lực võ giả mạnh nhất, tùy tiện một gia tộc cường đại nơi đó đều có thể quét ngang Bắc Mạc.
Cừu gia Thanh Loan tộc và Mãnh Tượng tộc lại là sáu trong mười gia tộc mạnh nhất Trung Châu.
Mà Lục Ly làm Thánh Chủ của bọn hắn, phải dẫn dắt bọn hắn quay về tổ địa, khôi phục vinh quang năm xưa?
Nói cách khác …
Lục Ly phải giúp hai tộc đối kháng sáu đại gia tộc mạnh nhất Trung Châu?
Nghĩ tới đây, Lục Ly nhíu mày, khóe miệng co quắp.
Hiện tại đến cả Trung Châu hắn đều không đi được, càng đừng nói đến đối kháng với sáu đại gia tộc Trung Châu, sáu đại gia tộc tuỳ ý đi ra một tên quét rác đều có thể một chưởng vỗ chết hắn.
Dạ Tra nhìn Lục Ly vài lần, mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, ánh mắt lộ ra một tia ý cười nói:
- Thánh Chủ không cần áp lực quá lớn, Thánh Chủ còn trẻ, chúng ta có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi Thánh Chủ quật khởi.
Nếu Thánh Chủ đã là người tiên tổ vận dụng Thiên Sách Thuật tính ra, như vậy rốt cục sẽ có một ngày ngươi thẳng tới mây xanh, chúng ta cũng sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp ngươi.