Bất Diệt Long Đế


Ăn lửng dạ, đám người Bạch Cô lần nữa thăm dò sơn cốc một phen, sau khi xác định không có nguy hiểm, cả bọn mới tìm tới một nơi trống trải, trước ngủ một giấc nghỉ ngơi.
Một đám tiểu thư tiến vào rừng cây nhỏ, lấy vải vóc làm đệm, còn dùng băng gạc quây lại, làm thành một trướng bồng giản dị.
Riêng đám công tử ca thì lại rất đơn giản, tìm một ít cỏ dại và lá cây làm đệm, cứ thế ào ào ngủ say.
Lục Ly tới bên rìa sơn cốc, dùng Kình Thiên Kích mới đặt làm gần đây chặt một ít đại thụ, lại từ trong Không Gian Giới Chỉ cầm ra ít dây thừng, sau đó giày vò một phen, bận rộn tầm nửa canh giờ kiến tạo một căn nhà gỗ nhỏ.

Nhà gỗ rất đơn sơ, bên trong chỉ có một chiếc giường, nhưng so với chỗ đi ngủ của những người còn lại thì tốt hơn nhiều.
Lục Ly tiêu tốn thời gian đi dựng căn nhà gỗ này không hoàn toàn chỉ là vì đi ngủ thoải mái, mà còn vì … kín đáo.
Ở bên trong nhà gỗ, hắn lấy ra hai kiện bảo vật được đến khi trước, trước đây hắn không rảnh rỗi để xem, lúc này đã triệt để an toàn, tự nhiên phải cầm ra giám thưởng một phen.
Hắn cầm lấy Không Gian Giới Chỉ, trực tiếp luyện hóa, kết quả lại khiến hắn thất vọng.

Không Gian Giới Chỉ đúng thật là Không Gian Giới Chỉ, chỉ là bên trong lại không có thứ gì, hoàn toàn là một chiếc Không Gian Giới Chỉ rỗng tuếch.
Chẳng qua ngẫm lại thì cũng bình thường, bảo vật xuất hiện đầu tiên đương nhiên sẽ không quá tốt, một chiếc Không Gian giới cũng đáng ngàn vạn Huyền Tinh, thế đã tính là rất không sai.
Lục Ly lại lấy cuốn sổ ra lật xem, quét mắt nhìn mấy lượt liền nhíu mày, bởi vì kiểu chữ này không phải kiểu chữ thường dùng, mà là kiểu chữ triện.

Kiểu chữ tương tự như chữ trên tổ bia Thanh Loan Tộc ở tiểu thế giới, Lục Ly căn bản đọc không hiểu.
- Quay đầu để Thiên Đà Tử đọc xem sao.
Lục Ly nhìn mấy lần rồi thu lại, hắn ngồi một lát, sau đó ngã trên giường ào ào ngủ say.
Phanh phanh phanh!
Vừa mới ngủ một lát, Lục Ly cảm giác nhà gỗ bị người đạp mấy cước, tròng mắt đột nhiên mở ra, âm thầm vận chuyển Huyền lực, ánh mắt lấp lánh nhìn ra bên ngoài.
Nhà gỗ không cao, cửa cũng rất thấp, Lục Ly chỉ thấy bên ngoài có một nữ tử váy hoa quần trắng, lại không nhìn thấy đầu.

Hắn cúi người đi ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia, không chút nghĩ ngợi hỏi:
- Sương tiểu thư, ngươi không đi ngủ, tới đá cửa phòng ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ngủ chung với ta?
- Phi!
Người tới quả nhiên là Bạch Hạ Sương, đương nhiên nếu là Bạch Thu Tuyết chắc chắn sẽ không thô lỗ đá nhà gỗ.

Nàng đỏ mặt lườm hắn một cái, trừng mắt nói:
- Lục Ly, ngươi dám khinh nhờn bản tiểu thư? Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?
Lục Ly đang ngủ ngon lành, không rảnh để bậy bạ với Bạch Hạ Sương, hắn khoát tay nói:
- Có việc gì thì nói nhanh lên, ta còn đi ngủ.
- Hừ hừ!
Bạch Hạ Sương hừ hừ hai tiếng, có chút khó chịu nói:
- Tỷ tỷ ta nói nền đất nhấp nhô, còn có con kiến, ngủ được không thoải mái, thế nên muốn mượn nhà gỗ của ngươi ngủ một tối.

Lục Ly, ngươi thân là nam nhân đại lão gia, ngủ bên ngoài một đêm thì đã sao.
- Tỷ tỷ ngươi?
Lục Ly trừng mắt nhìn nàng, Bạch Thu Tuyết há lại đưa ra yêu cầu vô lý thế này.

Mượn, thế này mà là mượn? Phải là cướp trắng mới đúng.
Lục Ly không nể mặt Bạch Hạ Sương, trực tiếp nói thẳng:
- Để Thu Tuyết tiểu thư tới đây, nếu nàng nói muốn mượn, ta liền cho các ngươi mượn, ta và ngươi không quen.
Nói xong Lục Ly chui lại vào trong nhà gỗ, Bạch Hạ Sương hung hăng trừng Lục Ly một cái, trong mắt bốc lên hơi nước, chạy thẳng về lại trong rừng cây.

Lục Ly mặc kệ nàng, hắn không phải nô bộc Bạch gia, dựa vào cái gì mà phải tặng không cho Bạch Hạ Sương?
Nếu thái độ tốt chút còn dễ nói, đằng này … Bạch Hạ Sương có cầu ở hắn, còn làm bộ như thể cho ngươi mặt mũi lớn bằng trời, Lục Ly không rảnh để hầu nàng.
Huống hồ chính bản thân Lục Ly đều buồn ngủ ríu cả mắt, hơi đâu mà đi quản nàng.

Thế là cái gì đều mặc kệ, nhắm mắt lại nằm ngáy o o.
Ngủ một giấc sáu bảy canh giờ, Lục Ly mở mắt ra, cảm giác thần thanh khí sảng.

Hắn đi ra bên ngoài, duỗi lưng đánh giá chung quanh một phen, phát hiện bên trái có mấy tên công tử chính đang kiến tạo nhà gỗ.
Chẳng qua …
Đám công tử kia trước giờ chưa từng làm qua chuyện thế này, căn bản không hiểu khiếu môn trong đó, hơn nữa bọn hắn còn không có dây thừng, chỉ tìm được một ít dây mây, thế là dựng nhà mà nhìn cứ giống như đắp tượng.
Bạch Hạ Sương đứng ngay bên cạnh, ngoài ra còn có mấy vị tiểu thư, Bạch Hạ Sương vung tay chỉ trỏ, hô hào chỉ huy đám công tử.

Nàng thấy Lục Ly tỉnh dậy, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó ngạo nghễ nhìn sang nhà gỗ vừa thành hình, tựa hồ đang im ắng nói cho Lục Ly, không có hắn các nàng cũng vẫn có thể dựng được nhà gỗ.
Lục Ly nhìn mấy lần, cười cười không nói gì, quay đầu gọi Tiểu Bạch một tiếng, một người một thú tiến về phía đầm nước.
Đến bên đầm nước, Lục Ly thấy không có ai, trực tiếp cởi quần áo ra, chỉ mặc quần lót vọt vào trong đầm, Tiểu Bạch thì sớm đã hí hửng xông vào trong nước từ lâu.
Đã lâu không tắm rửa, Lục Ly cảm thấy khắp người đều khó chịu.

Đầm nước này là nước chảy, phía đông nam có một con suối không ngừng đổ nước vào, thế nên không sợ bị bẩn.
Tắm rửa xong xuôi, Lục Ly tung người bay vọt lên, đi vào trong rừng cây nhỏ đổi một thân áo bào sạch sẽ, lúc này mới thản nhiên đi ra, tiến lại chỗ đám người nơi xa.

Bạch Thu Tuyết chính ở đằng kia, còn cả đám người Bạch Cô, nhìn thấy Lục Ly đi tới, Bạch Thu Tuyết khẽ mỉm cười gật đầu, mấy người Bạch Cô cũng lên tiếng chào hỏi.
Lục Ly đi qua, hỏi:
- Thu Tuyết tiểu thư, chúng ta khi nào thì đi?
Nói đến đây, Bạch Thu Tuyết khẽ nhíu mày, mấy người Bạch Cô cũng thở dài, một người giải thích nói:
- Sợ là thời gian ngắn không đi được, chúng ta đều không cách nào phá mở cấm chế trên những cửa kia, đến giờ vẫn không tìm được bất cứ lối ra hay cơ quan gì.
- Cửa mở không được? Tìm không thấy lối ra hay cơ quan?
Lục Ly đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, liếc về phía vách đá dựng đứng bốn phía, nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Không thể dùng Huyền khí cắm vào trên vách đá, leo đi lên xem thử?
Bạch Thu Tuyết lắc đầu nói:
- Trên vách đá đều có cấm chế không cách nào phá hoại, Lục Ly, ngươi cũng đừng vội.

Nơi này động vật nhỏ rất nhiều, cá trong đầm nước cũng không ít, đủ cho chúng ta ăn hơn nửa năm.

Sơn cốc không khả năng không có đường ra, chúng ta cứ chầm chậm tìm là được.
Lục Ly khẽ gật đầu, Long Đế không khả năng bố trí ra một ngõ cụt, chỉ cần không chết đói, nhiều người như vậy rồi cũng sẽ phát hiện lối ra thôi.
Chi chi
Ngay lúc bên này đang nói chuyện, phía đông nam một cánh cửa đột ngột mở ra, từng bóng người tóe bắn ra từ bên trong.

Nhất thời đám người Lục Ly như lâm đại địch, Bạch Cô quét mắt nhìn mấy lần, trầm tĩnh lại nói:
- Là Tử Liên Nhi, nhóm của Thiên Vũ Quốc.
- Thiên Vũ Quốc?
Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, lập tức lấy ra mặt nạ Quỷ Sát đeo vào, sau đó hạ giọng nói:
- Chư vị, trong nhóm Thiên Vũ Quốc có cừu gia của ta, làm phiền chư vị sau này đừng gọi ta Lục Ly, cứ gọi Lục đảo chủ là được.
Bạch Thu Tuyết nhìn về nơi xa một cái, không cho là đúng nói:

- Lục Ly, có chúng ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Nếu bọn hắn dám làm loạn, vậy cũng phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không.
Bạch Cô gật đầu nói:
- Thiên Vũ Quốc cũng chỉ có mười mấy tên Hồn Đàm Cảnh, nếu bọn hắn làm loạn, vậy liền đánh một trận thôi.
Lục Ly chắp tay cảm ơn với Bạch Thu Tuyết Bạch Cô, mặt nạ lại vẫn không tháo xuống, an toàn số một, đê điều chút vẫn hơn.
Bên kia, sau khi đám người vọt ra, cánh cửa lớn ầm ầm đóng lại, Tử Liên Nhi nhìn thấy người Thiên Đảo Hồ, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hơn hai mươi người đồng loạt lao đến.
- Tỷ tỷ!
Bạch Hạ Sương và người ở bốn phía vội tụ lại quanh Bạch Thu Tuyết, đề phòng phát sinh xung đột.

Bạch Thu Tuyết lại lặng lẽ đứng đó, sắc mặt bình thản tựa như mặt nước trong đầm.
Rất nhanh Tử Liên Nhi liền dẫn người đi tới, đám người Lục Ly nhìn một cái, không hẹn mà cùng hiện lên ý cười.
Bọn Tử Liên Nhi chắc là cũng chịu không ít tội trong mê cung, thần thái ai nấy đều mỏi mệt, xanh xao vàng vọt, quần áo tóc tai rối bời, rất nhiều người thậm chí còn ngáp ngắn ngáp dài.
Tử Liên Nhi còn đỡ, nàng miễn cưỡng đề thần, cúi người hành lễ với Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, miệng nói:
- Tử Liên Nhi gặp qua Thu Tuyết Hạ Sương tỷ tỷ, gặp qua chư vị công tử.
Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, đáp lễ nói:
- Chào Liên nhi muội muội, xem ra các ngươi cũng chịu không ít khổ, chẳng qua có thể đi ra mê cung đã tính là vạn hạnh, muội muội trước dẫn người đi nghỉ ngơi một phen rồi nói.
Tử Liên Nhi dẫn người rời đi, tiến đến chỗ đầm nước.

Bạch Cô đợi các nàng đi rồi, khóe miệng chớp qua một tia trào phúng, thấp giọng ghé đến bên tai Lục Ly nói:
- Hai tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, trừ Tử Liên Nhi thì chỉ có Vũ Linh Hư, Hồn Đàm Cảnh sơ kỳ cũng chỉ có mười hai tên, nếu thật sự khai chiến, bọn hắn không phải đối thủ của chúng ta.
- Vũ Linh Hư?
Lục Ly khẽ híp mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Quả nhiên người Vũ gia cũng đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận