Bất Diệt Long Đế


Đỗ Tử Lăng đặt chân lên sơn đạo, Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư theo sát ngay sau, Dạ Vũ Hàm thì dẫn theo một tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ khác đi ở cuối cùng.
Còn về những người còn lại thì hoặc là đều ở dưới chân núi, hoặc là còn đang leo trên bậc thang, ba nhóm người tổng cộng gần bốn mươi người, toàn bộ đều bị thương.

Cuối cùng thành công đưa mấy người Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi lên được sơn đạo.
 
Đỗ Tử Lăng dẫn theo hai tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, Dạ Vũ Hàm và Dạ Vũ Long, một tên đệ tử Dạ gia khác cũng là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã bò lên hơn tám trăm bậc đá, nhưng tốc độ Lục Ly thả chậm rất nhiều, hơn nữa còn càng lúc càng chậm, đám người Đỗ Tử Lăng ở phía dưới lại dũng mãnh như hổ, tốc độ như gió.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn hai người sẽ bị đuổi kịp, một khi bị đuổi kịp, ưu thế tiên cơ hai người giành được trước đó sẽ không còn sót lại chút gì.
Bạch Thu Tuyết không đi, Lục Ly cũng không tiện nói gì thêm, đành phải cắn răng quật cường đề thăng tốc độ leo lên.
Hai ngàn, ba ngàn bậc đá.
Tốc độ Lục Ly không thể không lần nữa thả chậm, lấy nước ra từ trong Không Gian Giới Chỉ, từng ngụm từng ngụm chuốc xuống.

Bạch Thu Tuyết cũng mồ hôi đầm đìa, sơn đạo vờn quanh cự phong một đường hướng lên, bởi thế lúc này hai người không thấy được đám đông phía sau.

Chẳng qua thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng hét lớn của Đỗ Tử Lăng vọng lại, khoảng cách hẳn là đã không xa.
Lục Ly không chút hình tượng ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, ngước mắt nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, thấy nàng thần sắc kiên định, Lục Ly không mở miệng khuyên nhiều, tiếp tục cắn răng leo lên.
Lục Ly âm thầm tính toán cự ly, bậc đá trên sơn đạo vòng lên núi ít nhất cũng có vạn cấp.


Thời khắc này trọng lực cũng đã đạt đến bốn, năm vạn cân, mỗi lần nhấc chân, Lục Ly đều cảm thấy rất là trầm trọng, thân thể đều khó mà đứng thẳng.
Nhục thân Lục Ly đã tính rất không sai, giờ đây lực lượng nhục thân có thể ngang với mấy vạn cân, sau khi hắn phóng thích huyết mạch thần kỹ, nhục thân sẽ càng cường đại.

Nhưng huyết mạch thần kỹ chỉ có thể chống đỡ nửa canh giờ, hắn sao dám phóng thích lung tung, Vũ Linh Hư đang ở ngay đằng sau, vạn nhất lúc hắn suy yếu bị Vũ Linh Hư đánh lén thì sao?
Lần nữa lên hai ngàn cấp, giờ đây người bên dưới nhìn đã chẳng khác gì con kiến, cảm giác cứ như đứng trên đỉnh bễ nghễ thiên hạ.

Bước chân Lục Ly lần nữa ngừng lại, ngồi trên bậc đá há mồm thở dốc.
Bạch Thu Tuyết cũng ngồi xuống, mồ hôi đầm đìa, sau lưng đều ướt đẫm, tóc mai bết cả lên mặt, nhìn từ góc nghêng bên cạnh lại có vẻ vũ mị dị thường.
Bạch Thu Tuyết uống một hớp nước, thấy Lục Ly đang sững sờ nhìn mình, trên mặt bất giác hiện lên một tia ửng đỏ.

Lúc này y phục nàng đã ướt đẫm dính trên da thịt, dù vẫn không thể thấy được gì, nhưng đứng cùng một chỗ với người khác giới, nàng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và ngượng ngùng.
Lục Ly phát hiện mình thất thố, lúng túng nghiêng đầu đi, nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi đi trước đi thôi, đừng nói cái gì mà đạo tâm không đạo tâm cả, ngươi không đi ta ngược lại càng khó chịu.

Chúng ta khổ sở vất vả leo đến nơi này, dù ngươi không muốn bảo vật, cũng phải giúp ta đoạt một chút chứ.

Bạch gia các ngươi không thiếu bảo vật, ta lại rất thiếu.

Bạch Thu Tuyết trầm mặc không nói, lát sau nàng quay đầu nhìn sang Lục Ly đáp:
- Được rồi, đã vậy ta liền đi trước một bước, lần này vô luận giành được bao nhiêu bảo vật, chúng ta một người một nửa.
- Thành giao!
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu với hắn, đứng dậy lao nhanh về phía trước, tốc độ thoáng chốc đề thăng mấy lần.
- Bạch Thu Tuyết này nhân phẩm không sai, quả không hổ thẹn với danh xưng minh châu Thiên Đảo Hồ.
Lục Ly âm thầm gật đầu, nghỉ ngơi một lát liền tiếp tục tiến lên.

Thực lực Bạch Thu Tuyết quả nhiên cường hoành, chỉ phút chốc đã không nhìn thấy bóng người, hơn nữa tốc độ chẳng hề có vẻ gì là yếu bớt.
- Tiểu Bạch, trở về đi.
Lục Ly lo lắng Tiểu Bạch bị người phía phát hiện, vẫy vẫy tay với nó, Tiểu Bạch bay vụt mà đến, xông lên bả vai Lục Ly.
- Không ngờ Tiểu Bạch lại chẳng hề bị trọng lực ảnh hưởng?
Lục Ly rất là ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một lát liền thu hồi Huyền lực, định bụng hành tẩu bằng nhục thân.

Nhưng lại phát hiện bước đi rất khó khăn, trọng lực vẫn lớn vô cùng.
- Tiểu Bạch, cấm chế trọng lực nơi này không ảnh hưởng tới ngươi à?
 Lục Ly hiếu kì hỏi Tiểu Bạch nói, Tiểu Bạch nghe hiểu, đầu nhỏ nhắn kiêu ngạo lắc lắc.
Lục Ly trầm tư một lát rồi dặn dò Tiểu Bạch:

- Vậy ngươi đi lên đỉnh núi trước, tìm xem có bảo vật gì không? Tỷ như giới chỉ và quyển sổ lần trước ngươi cầm về.

Nếu cướp được, ngươi tìm một chỗ nấp đi, chờ ta đi lên, quay đầu sẽ mua thức ăn ngon nhất thiên hạ cho ngươi.
Hí hí …
Tiểu Bạch nghe được đồ ăn, hai mắt lập tức tỏa sáng, trùng trùng gật đầu hóa thành một đạo bóng trắng vút thẳng lên núi, thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tinh thần Lục Ly phấn chấn hẳn lên, nếu Tiểu Bạch có thể được đến một hai chiếc Không Gian Giới Chỉ, hắn liền phát tài.

Trên đỉnh núi mà có Không Gian Giới Chỉ, chắc chắn không thể rỗng tuếch được.
Bạch Thu Tuyết không ở đây, hắn không cần để ý tới hình tượng, dùng cả tay cả chân bò lên như khỉ.
Bò quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, toàn thân đều cảm thấy nhẹ nhõm, tốc độ cũng tăng lên một chút.
Một hơi bò lên hai ngàn bậc, lúc này Lục Ly đã vượt qua bảy ngàn bậc đá.

Hắn mệt mỏi trực tiếp nằm ngửa trên thềm, thở dốc hổn hển, bắp thịt toàn thân đều rung động, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nằm trên thềm đá, thân thể thoáng chốc liền được buông lỏng, Lục Ly nhắm mắt nghỉ ngơi chừng hai nén hương, hắn đã quá mệt mỏi, cả người đều hư thoát.
Phanh phanh phanh!
Không lâu sau, từ phía hậu phương truyền đến tiếng bước chân rầm rập, một thân ảnh bước nhanh chạy tới.

Lục Ly mở mắt nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt khẽ biến, Đỗ Tử Lăng đã đuổi tới, tốc độ thật nhanh.
- Cút ra!
Toàn thân Đỗ Tử Lăng đầm đìa mồ hôi, tốc độ lại không giảm, hắn nhìn thấy Lục Ly nằm ngang trên thềm đá, lập tức nổi giận hét lớn.

Lục Ly chứng kiến sát ý ngập tràn trong đôi mắt đào hoa của Đỗ Tử Lăng, vội vàng bò dậy, ngồi xổm xuống, đồng thời ngấm ngầm giới bị.
Đỗ Tử Lăng không thèm liếc hắn lấy một giây, bước chân chạy về phía trước, không chút nào ngừng nghỉ.

Giày hắn lấp lánh quang mang, rõ ràng là Huyền khí cao cấp.
- Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, huyết mạch thất phẩm, một thân toàn là bảo vật.
Trong miệng Lục Ly tràn ra một tia đắng chát, Đỗ Tử Lăng đuổi tới, những người còn lại chắc cũng sắp đến nơi? Hắn là người đầu tiên lên núi, nhưng giờ sợ rằng sẽ là người cuối cùng lên đỉnh.
Ngồi dậy quá mệt, Lục Ly đợi Đỗ Tử Lăng rời đi rồi lại nằm xuống, kết quả chỉ chốc lát, lại một người bước nhanh đi tới, cũng là võ giả Thiên Hàn Quốc.
- Cút ra!
Người kia đưa tay định phóng ra một đạo Huyền lực, Lục Ly vội vàng lăn tránh, nhường đường ra, đối phương không tiếp tục công kích, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục chạy lên.
- Đi!
Không thể tiếp tục nghỉ ngơi, lát nữa nếu là Vũ Linh Hư xông lên, bị đối phương nhận ra thân phận, e rằng sẽ gặp nguy hiểm, Lục Ly vội vàng cắn răng dùng cả tay lẫn chân bò lên.
Phanh phanh phanh
Rất nhanh hai đạo tiếng vang trầm muộn vọng lại, Lục Ly dừng lại bên đường, quay đầu nhìn ra sau, thấy được phía sau đang có hai người đuổi tới, mắt hắn đầu tiên là sáng lên, nhưng tiếp sau đó lập tức co rụt lại.
Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đến rồi!
Tử Liên Nhi một thân mồ hôi đầm đìa, y phục ướt đẫm, thân thể mỹ miều, dáng vóc hoàn mỹ hiện rõ không sót chút gì.

Lục Ly nhìn nàng một cái, lại không tâm tư nhìn nhiều, ánh mắt quét sang phía Vũ Linh Hư.
- Hắn … biết thân phận ta!
Nhìn thấy sát khí lóe lên rồi biến mắt trong mắt Vũ Linh Hư, trong lòng Lục Ly dâng lên dự cảm chẳng lành, Vũ Linh Hư sẽ không động thủ ở đây đấy chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận