Một tên võ giả trung niên Thanh Loan Tộc dẫn theo Lục Ly đi gió thổi chớp giật phóng tới chỗ bộ lạc, tên võ giả còn lại thì trước một bước đi thông báo.
Hai tên Thanh Loan Tộc này đều là Mệnh Luân Cảnh, tốc độ rất nhanh, vẻn vẹn hơn nửa canh giờ Lục Ly đã có thể thấy được bộ lạc phía xa xa.
Người đầu tiên đi trước trở về bẩm báo, Dạ Tra lập tức mang theo bốn tên trưởng lão đi ra nghênh đón.
Dạ Tiểu Tịch cũng ở trong đám kia, rất nhiều con dân hưng phấn và tò mò nhìn Lục Ly.
- Cung nghênh Thánh Chủ!
Đợi Lục Ly đi tới, Dạ Tra và mấy tên trưởng lão khom lưng hành lễ, con dân còn lại thì đều quỳ rạp xuống đất, trầm giọng hô lên:
- Cung nghênh Thánh Chủ.
Chỉ có Dạ Tiểu Tịch là chu miệng, tùy tiện khom lưng một cái, lầu bầu hô theo mọi người.
Trên mặt Lục Ly không hề thấy ý cười mà chỉ lạnh lùng gật đầu nói:
- Đứng lên hết đi, Dạ tộc trưởng và mấy vị trưởng lão theo ta đi Nghị Sự Đường.
Vẻ mặt và thái độ Lục Ly như thế khiến mọi người có chút kinh ngạc, thần sắc Dạ Tiểu Tịch càng là khó chịu.
Nếu Lục Ly là Bất Diệt Cảnh Quân Hầu Cảnh, làm như thế không vấn đề, nhưng giờ hắn còn là Thần Hải Cảnh mà đã bắt đầu sĩ diện?
Đám người Dạ Tra lại là không có vẻ gì là bất mãn, vội vàng cung kính đi theo Lục Ly hướng thẳng tới Nghị Sự Đường, đi được nửa đường Dạ Tra nhẹ giọng hỏi:
- Thánh Chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Lục Ly lại căn bản không để ý Dạ Tra, ngạo nghễ đi ở mặt trước.
So với lần trước thì tựa như biến thành người khác, phách lối bá đạo rất nhiều.
Dạ Tra và bốn người liếc nhau, trong mắt đều hiện vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn không có quá nhiều bất mãn, cứ thế trầm mặc đi theo.
Tiến vào nghị Sự đường, Lục Ly không nói một lời ngồi lên chủ vị, hắn không lên tiếng, mấy người Dạ Tra đều không dám ngồi xuống, cung kính đứng đấy chờ Lục Ly mở miệng.
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc!
Lục Ly ngạo nghễ uống lấy trà thị nữ dâng lên, cúi mặt khép mắt không nói nửa lời, khiến đám người Dạ Tra càng thêm nghi hoặc.
Mãi một nén hương sau, Lục Ly mới đưa mắt nhìn về phía Dạ Tra nói:
- Dạ tộc trưởng, ta gặp phải chút chuyện cần gấp Huyền Tinh! Ngươi có thể cho ta một ít linh tài, ta muốn cầm ra ngoài đổi Huyền Tinh.
Sắc mặt mấy tên trưởng lão hơi biến, từ lúc tiến vào đến giờ Lục Ly chẳng nói chẳng rằng, giờ lại trực tiếp đòi muốn linh tài.
Có ai đi cầu cạnh người mà còn có thái độ như thế không?
Thần sắc Dạ Tra lại không biến, gật đầu nói:
- Thánh Chủ thiếu bao nhiêu Huyền Tinh, để ta sai người đi lấy linh tài cho ngươi.
Lục Ly hờ hững mở miệng nói:
- Ba mươi ức!
Tê tê
Bốn tên trưởng lão khẽ hít sâu một hơi khí lạnh, Lục Ly đây là sư tử há mồm a.
Một trái Thiên Xà Quả trị giá bốn năm ngàn vạn, ba mươi ức bằng với cần sáu mươi bảy mươi trái Thiên Xà Quả a, hắn tưởng Thanh Loan Tộc là kho linh tài chắc?
Dạ Tra thoáng ngập ngừng, chẳng qua lát sau liền nói:
- Linh tài không vấn đề, ta chỉ lo lắng Thánh Chủ mang theo nhiều linh tài như vậy đi ra bán, e rằng sẽ bị người có tâm nhớ kỹ, ngược lại hại đến Thánh Chủ.
Thánh Chủ, ngươi có thể nói cho lão hủ biết đã xảy ra chuyện gì không? Còn nữa, ngươi định bán nhóm linh tài này như thế nào?
- Hỏi nhiều như vậy làm gì?
Lục Ly bá đạo vung tay lên nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi có thể cho ta hay không? Không cho, ta sẽ tự nghĩ cách.
- Hả?
Sắc mặt bốn tên trưởng lão triệt để biến, Lục Ly quá phách lối, thật tưởng mình là chủ tử bọn hắn là nô lệ chắc? Mà dù có là nô lệ, lúc này có việc cần cầu cạnh bọn hắn, thái độ đáng lý cũng không nên như thế.
- Có thể!
Ánh mắt Dạ Tra khẽ lấp lánh thoáng chốc, sau đó lập tức quát khẽ nói:
- Lão Tứ, đi lấy bảy mươi trái Thiên Xà Quả đưa cho Thánh Chủ.
- Tộc trưởng!!
Tứ trưởng lão có chút ngập ngừng, Dạ Tra thấy vậy liền lạnh giọng nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đừng nói chút đồ kia, dù Thánh Chủ có lấy mạng chúng ta cũng không thể chần chờ, hiểu không?
- Vâng!
Tứ trưởng lão vội vàng đi ra ngoài, lát sau cầm về một chiếc Không Gian Giới Chỉ đưa cho Lục Ly.
Lục Ly khẽ gật đầu, tiếp lấy giới chỉ, luyện hóa, cảm ứng một phen.
Sau khi xác định đúng là bảy mươi trái Thiên Xà Quả hắn mới đứng lên nói:
- Không sai, tốt lắm, Dạ tộc trưởng tiễn ta đi về.
Dạ Tra gật đầu, mang theo Lục Ly đi ra Nghị Sự đường, Lục Ly không nhìn bốn vị trưởng lão còn lại lấy một lần, trực tiếp đi ra ngoài, đến cửa mới quay đầu nhìn bốn người một cái, nói:
- Các ngươi không đưa tiễn ta?
- Tiễn, tiễn chứ!
Bốn vị trưởng lão cố nén nộ khí trong lòng, đi theo Dạ Tra ra ngoài.
Ra khỏi bộ lạc Dạ Tra mang theo Lục Ly tiến thẳng vào trong rừng, trên đường Lục Ly không nói lời nào, mấy người Dạ Tra cũng đều trầm mặc.
Đến phụ cận cấm chế truyền tống trong rừng, Dạ Tra ngừng lại, Lục Ly đứng trên tảng đá cấm chế truyền tống, ánh mắt đảo qua bốn vị trưởng lão, sắc mặt có chút âm trầm, lạnh giọng nói:
- Trong lòng bốn người các ngươi tựa hồ rất khó chịu? Cầm có chút đồ mà các ngươi xị mặt như thế cho ai xem?
Bá bá bá
Sắc mặt bốn người sắc mặt hơi biến, trong mắt ẩn ẩn lộ ra lửa giận, Dạ Tra mắt lạnh quét qua, khiển trách:
- Còn không quỳ xuống thỉnh tội Thánh Chủ.
Bốn người nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dạ Tra, cắn răng đỏ mặt quỳ xuống, hướng về phía Lục Ly trầm giọng nói:
- Thánh Chủ, xin thứ tội!
- Hừ hừ!
Lục Ly lại cười lạnh nói:
- Các ngươi phải nhớ kỹ, ta là Thánh Chủ của các ngươi, hai tộc các ngươi có thể trở về tổ địa hay không, có thể tái hiện vinh quang năm đó hay không, đều phải dựa vào ta.
Đừng nói cầm của các ngươi chút đồ, dù có là khiến các ngươi đi chết, các ngươi cũng không thể do dự, biết chưa?
Bốn người cúi gằm mặt xuống, cắn răng bi phẫn nói:
- Biết!
- Rất tốt!
Lục Ly nhàn nhạt gật đầu, quay sang nói với Dạ Tra:
- Mở ra cấm chế truyền tống.
- Thánh Chủ đi thong thả.
Dạ Tra khẽ gật đầu, đánh ra một đạo Huyền lực, truyền tống trận lập tức lấp lánh quang mang, thân ảnh Lục Ly theo đó biến mất khỏi tiểu thế giới.
- Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Lục Ly vừa đi, bốn vị trưởng lão liền đứng bật dậy, Tứ trưởng lão phẫn nộ nhìn Dạ Tra nói:
- Tộc trưởng, tiểu tử này khinh người quá đáng, Thánh Chủ như thế, liệu thật có thể dẫn chúng ta trở về tổ địa?
- Tộc trưởng!
Ba người còn lại cũng nhìn sang Dạ Tra, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, Dạ Tra trầm mặc một lát rồi nói:
- Trước kia ta đã nói qua, hắn họ Lục, có răng thú và huyết mạch Ngân Long, như vậy hắn chính là Thánh Chủ của chúng ta, các ngươi tuyệt đối không thể chất vấn hắn.
Chẳng qua lần này hắn hành sự quả thật có chút khác thường, chắc con người hắn không phải như thế đâu.
- Không phải?
Tứ trưởng lão nổi giận đùng đùng nói:
- Vừa rồi để chúng ta quỳ xuống chẳng lẽ là người khác? Cầm của chúng ta số linh tài giá trị cả mấy chục ức Huyền Tinh, thái độ còn bá đạo ngang ngược như vậy, đúng là không coi chúng ta là người, loại Thánh Chủ như thế … không cần cũng được!
- Ngậm mồm!
Dạ Tra giận quát:
- Bất luận hắn có thế nào thì cũng vẫn là Thánh Chủ của chúng ta.
Vì tương lai hai tộc, đừng nói chịu chút ủy khuất, dù có phải thay hắn đi chết, ta đều sẽ làm.
Bốn vị trưởng lão im lặng, mặc dù rất tức giận nhưng không nói gì thêm nữa.
Lúc Dạ Tra chuẩn bị dẫn bốn người đi về, cấm chế truyền tống đột nhiên lần nữa sáng lên, tiếp đó một thiếu niên ý cười đầy mặt hiện ra trong truyền tống trận, không phải Lục Ly thì là ai?
- Hả?
Năm người nhìn nét cười thân thiết trên mặt Lục Ly, tựa như không quen biết hắn, Lục Ly lúc này với Lục Ly vừa rồi cứ như thể hoàn toàn là hai người khác nhau.
Lục Ly đi ra cấm chế truyền tống, chắp tay cúi người thật sâu nói:
- Bốn vị trưởng lão, vừa rồi Lục Ly mạo phạm, còn mong thứ lỗi.
Dạ Tra nghi hoặc, không hiểu Lục Ly đang làm cái gì, dè dặt hỏi:
- Thánh Chủ, ngươi đây là?
Lục Ly nhếch môi cười nói:
- Không có gì, vừa rồi chỉ là đùa chư vị chút thôi, Thiên Xà Quả này ta trả lại các ngươi.
À, thuận tiện đưa cho các ngươi chút lễ vật.
Lục Ly đưa Không Gian Giới Chỉ chứa bảy mươi trái Thiên Xà Quả cho Dạ Tra, sau đó lại lấy ra sáu chiếc hộp ngọc đưa tới nói:
- Thứ này hẳn là rất có ích đối với các ngươi.
Dạ Tra hồ nghi mở hộp ngọc ra, một cỗ mùi thơm xộc mũi tràn ra, khiến tinh thần năm người tỉnh táo hẳn lên.
Dạ Tra nhìn lướt qua linh tài bên trong, thân hình già nua run lên kịch liệt, kinh hô lên:
- Thăng, Thăng Long Thảo?.