Bất Diệt Long Đế


Bạch Hạ Sương thoáng có chút kinh ngạc, sau đó lại đầy mắt hưng phấn quơ tay nhỏ nói:
- Dám, làm sao không dám? Nếu tỷ tỷ dám đi thì ta cũng dám đi.

Lục Ly đã cứu mạng chúng ta, chúng ta giúp hắn là điều hẳn nên.
- Vậy được, giờ chúng ta lập tức đi Lạc Thần Đảo, sau đó bay tới Thiên Vũ Quốc.
Ánh mắt Bạch Thu Tuyết bỗng trở nên kiên nghị, quay sang nhìn Liễu Di nói:
- Vị tiểu thư này, ngươi có dám đi không? Chúng ta cần một người dẫn đường tới Vũ Lăng Thành.
- Dám!
Liễu Di suy nghĩ một lát liền cắn răng nói, Bạch Thu Tuyết không nói nhảm, để phu xe điều khiển xe ngựa chạy thẳng vào trong thành.
Thất trưởng lão một đường đi theo, đến quảng trường, Bạch Thu Tuyết dẫn Bạch Hạ Sương và Liễu Di xuống xe ngựa, sau đó lập tức tiến vào truyền tống trận, Liễu Di để Thất trưởng lão theo vào, Bạch Thu Tuyết hạ lệnh truyền tống.
Ông!
Bạch quang lóe lên, bốn người đã tới Lạc Thần Thành, Bạch Thu Tuyết vừa bước ra truyền tống trận liền lập tức nói:
- Ra khỏi thành, nhanh!
Bạch Thu Tuyết mang theo Bạch Hạ Sương đang hưng phấn như kẻ trộm, một đường lao nhanh mà đi, Liễu Di và Thất trưởng lão theo sát ngay phía sau.
Ông!
Mới ra khỏi thành không bao lâu, Bạch Thu Tuyết đã quay sang nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Sương nhi, lấy ra chiến xa của ngươi đi.
- Được rồi.
Giới chỉ Bạch Hạ Sương sáng lên, một chiếc chiến xa nhỏ nhắn màu đỏ đón gió hóa lớn, biến thành chiến xa cực lớn hoa lệ uy vũ, lơ lửng giữa trời.
- Đi!
Bạch Thu Tuyết nắm lấy Liễu Di bay vút lên không, Bạch Hạ Sương theo sát ngay sau.


Chiến xa lóe lên quang mang, tựa như sao băng gào thét lao về hướng tây bắc, rất nhanh đã hóa thành một chấm đen nhỏ, tan biến không thấy.
Chiến xa mở ra hộ tráo, Liễu Di đứng trong chiến xa mà không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, hệt như ngồi trong thuyền lớn.
Nàng có chút mơ hồ nhìn lại Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, nghi hoặc hỏi:
- Hai vị tiểu thư, chúng ta cứ vậy đi tìm Lục Ly ư?
Bạch Thu Tuyết khẽ cười, Bạch Hạ Sương lại tròn mắt hỏi lại:
- Không đi thế này thì đi thế nào? Chẳng lẽ lại ngồi thuyền? Ngồi thuyền tốc độ chậm như vậy, làm sao có thể đuổi kịp?
- Không phải, ý ta không phải thế.
 Liễu Di có chút gấp gáp nói:
- Ý ta là, các ngươi … không mang theo chút người? Chỉ bằng ba người chúng ta, sợ rằng tìm được đảo chủ …
Có mấy lời Liễu Di không dám nói thẳng, nhưng ý tứ nàng muốn biểu đạt lại rất rõ ràng.
Thiên phú Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương rất mạnh, đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, còn có được huyết mạch thất phẩm.

Nhưng lần này Lục Ly rất có thể sẽ bị Vũ gia phát hiện, một khi bị phát hiện lập tức sẽ có cường giả Mệnh Luân Cảnh Bất Diệt Cảnh xuất động, đừng nói Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, dù có là Hứa Trần đi cũng vô dụng …
- Ha ha!
Bạch Thu Tuyết cười lên giải thích nói:
- Vừa rồi ta có nói, hiện tại trưởng bối trong gia tộc đang rất khó chịu với Lục Ly, dù chúng ta đi cầu cũng không ai nguyện ý giúp.

Địa vị tỷ muội chúng ta ở trong gia tộc rất cao, nhưng không có quyền lực triệu tập cường giả, bởi thế chỉ có thể ba người chúng ta đích thân đi.
Liễu Di không khỏi trợn tròn mắt, ba người các nàng đi qua thì có thể làm được gì? Đi chịu chết ư? Không đúng … hai tỷ muội này là bảo bối của Thiên Ngục lão nhân, hẳn là không ai dám động các nàng, nhưng nàng thì lại chưa hẳn.
- Yên tâm đi.

Bạch Thu Tuyết thấy vẻ mặt Liễu Di có chút âm tình bất định, xanh trắng đan xen, bèn trấn an nói:
- Chỉ cần chúng ta đi, cường giả gia tộc tự nhiên sẽ đến, Lục Ly cũng sẽ được an toàn.
- Hả?
Liễu Di khẽ giật mình, sau đó tròng mắt mới chợt sáng lên, rất nhanh liền tỉnh ngộ.
Đúng a…
Hai tỷ muội này là bảo bối của Thiên Ngục lão nhân, là hi vọng tương lai của Bạch gia, hai tỷ muội độc thân mạo hiểm, Bạch gia làm sao có thể yên tâm? Phỏng chừng cường giả Bạch gia vừa biết tin sẽ ngay lập tức đuổi theo, thậm chí Thiên Ngục lão nhân đều có thể xuất động.
- Đa tạ hai vị tiểu thư!
Liễu Di lần nữa quỳ xuống, Bạch Thu Tuyết khoát tay nói:
- Ngươi không cần cám ơn chúng ta, Lục Ly đã cứu mạng chúng ta, chút chuyện này có tính là gì.

Hơn nữa người Thiên Vũ Quốc cũng không dám tổn thương đến chúng ta, giờ điều ta lo lắng nhất chính là bị cường giả gia tộc trước một bước chặn lại, cho nên vừa ra khỏi Thiên Đảo Hồ, chúng ta phải thay đổi lộ tuyến.
- Hì hì…
Nét mặt Bạch Hạ Sương tràn đầy vẻ hưng phấn, tựa như đứa trẻ phản nghịch trốn nhà đi chơi, nàng chẳng hề để ý nói:
- Tỷ tỷ yên tâm đi, tốc độ chiến xa của ta rất nhanh, đợi gia tộc kịp có phản ứng, phỏng chừng chúng ta cũng sắp ra khỏi Thiên Đảo Hồ, không ai cản được chúng ta nữa.
- Ừ ừ!
Liễu Di kích động gật đầu, chỉ cần cường giả Bạch gia xuất động, lần này Lục Ly liền được an toàn.
….
Hưu
Trên Bạch Đế Sơn, một tên đội trưởng thám báo cấp tốc cuồng chạy, rất nhanh đã vọt tới lầu các lộ thiên, quỳ xuống nói với Yên phu nhân:
- Phu nhân, vừa nhận được tin tức, Thu Tuyết Hạ Sương tiểu thư đi Lạc Thần Thành, sau đó ngồi chiến xa bay về phía tây bắc.

- Cái gì?
Yên phu nhân đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt tràn đầy giận dữ, khẽ quát nói:
- Tình huống cụ thể là thế nào? Mau nói.
Thám báo bẩm báo nói:
- Thuộc hạ cũng không rõ lắm, hình như là hai vị tiểu thư từ bên ngoài trở về, gặp được hai người Huyết Sát Đảo.

Cũng không biết nói chuyện gì với nhau, chỉ thấy sau đó hai vị tiểu thư lập tức mang theo hai người kia đi truyền tống trận, tới Lạc Thần Đảo, giờ chính đang bay về phía tây bắc.
- Hai nha đầu này điên rồi ư?
Yên phu nhân thông tuệ cỡ nào? Thoáng chốc liền đoán được Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đang nghĩ cái gì, muốn làm cái gì.
Nàng giận không thể át nói:
- Lập tức đi bẩm báo Ngũ trưởng lão, để hắn phái thám báo ngăn các nàng lại, nếu tìm tới hai người cứ nói cho các nàng biết, không quay về thì đừng nhận tiểu cô này nữa.
- Vâng!
Thám báo chạy vội mà đi, Yên phu nhân đảo vài vòng trong lầu các, vẫn chưa thực sự an tâm, vội đi ra, phóng nhanh về phía tòa thành bảo sau lưng hậu viện.
Đi đến thành bảo, Yên phu nhân không cố được thông báo, trực tiếp xông thẳng vào bên trong.

Bên trong đại điện, một lão giả chính đang uống trà, ngoại hình lão giả này rất đặc biệt, đầu tóc râu ria đều màu đen, chỉ có lông mày lại là màu trắng, nhìn rất không cân xứng.
Lão giả thấy Yên phu nhân đầy mặt lo lắng tiến vào, hai hàng lông mày dài trắng xóa khẽ nhăn lại, hỏi:
- Yên nha đầu, đã xảy ra chuyện gì mà có vẻ gấp gáp vậy?
Yên phu nhân đắng chát nói:
- Hỉ bá, đứa ngốc Lục Ly kia về lại Thiên Vũ Quốc chịu chết.

Hai nha đầu Thu Tuyết và Hạ Sương nghe nói thế liền ngồi chiến xa đuổi theo, dự tính tối đa hơn một canh giờ nữa là sẽ ra khỏi Thiên Đảo Hồ.
- Hả?
Lão giả lông mày trắng chính là nhân vật số hai Bạch gia, Bạch Hỉ.


Vừa nghe vậy, chén trà trong tay hắn lập tức đặt xuống, cả giận nói:
- Hồ nháo, hai nha đầu này đúng là vô pháp vô thiên.
Yên phu nhân khẽ thở dài nói:
- Mộ ông ngoại Lục Ly bị đào, còn có Lục thúc công gì đó bị giết, giờ đang phơi thây ngoài hoang dã.

Đây rõ ràng là độc kế của Vũ gia, dùng để dẫn dụ Lục Ly đi ra Thiên Đảo Hồ.
- Lục Ly vô tâm hiệu lực cho Bạch gia chúng ta, hắn chết thì cũng thôi.

Vấn đề bây giờ là hai nha đầu kia cũng đi, thám báo sợ là không cản được các nàng.

Lãnh ca phế đi hai tên trưởng lão Vũ gia, Vũ Phi Giáp còn chết trong tay cường giả bí ẩn kia, vạn nhất Vũ gia len lén làm gì Sương nhi Tuyết nhi …
- Bọn hắn dám?
Hai hàng chân mày rủ xuống của Bạch Hỉ đột nhiên dựng đứng lên, tựa như hai thanh bảo kiếm xuất vỏ, phong mang tất lộ.

Đồng thời trên người hắn tuôn ra khí tức như rồng như hổ, nổi giận đùng đùng nói:
- Vũ gia dám động hai nha đầu kia một đầu ngón tay, lão phu liền san bằng Vũ Đế Thành.
Yên phu nhân nghĩ nghĩ một lát liền nói:
- Hỉ bá, có cần thông tri lão tổ tông?
- Không cần!
Bạch Hỉ thoáng trầm tư, sau đó nhanh chân bước thẳng ra ngoài, vừa đi tới cửa liền rống lên:
- Truyền lệnh, để Bạch Lãnh dẫn mười tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh, cùng theo ta đi Thiên Vũ Quốc một chuyến.

Vũ Hóa Thần muốn chơi, lão phu liền bồi hắn chơi đến cùng, để xem hắn có lá gan đó hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận