Bất Diệt Long Đế


Ngàn trượng dưới Thiên Đảo Hồ, có hai người tựa như hai con cá khoái tốc lao nhanh trong nước.

Dưới lòng bàn chân cả hai có một chiếc Mệnh Luân bảy màu, là một lão giả lưng còng và thiếu niên áo xanh.
Hai người này không cần nói cũng biết là Lục Ly và Thiên Đà Tử, Lục Ly sau khi rời khỏi Huyết Sát Đảo liền để Thiên Đà Tử lặn xuống nước.

Đi trong nước tốc độ có thể sẽ chậm chút, nhưng lại càng thêm kín đáo và an toàn.
Tốc độ Mệnh Luân rất nhanh, không hề chậm thua chiến xa đỏ tía của Bạch Hạ Sương, lực cản trong nước cũng là sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.

Dưới hồ còn có Huyền thú, chẳng qua đều là chút ít Huyền thú cấp thấp, chỉ cần Thiên Đà Tử phóng thích khí tức, chúng căn bản không dám tới gần.
Lần này tuy Lục Ly có chú xung động, nhưng còn chưa đến mức hoàn toàn mất đi lý trí.

Hắn biết chuyến này nguy hiểm lớn nhất chính là Vũ gia, bởi thế nhất định phải kín đáo hết mức có thể, tuyệt không thể để Vũ gia thăm dò được hành tung của mình.
Đương nhiên
Lục Ly cũng nghĩ tới đây khả năng này bẫy rập Vũ gia bày ra, nhưng hắn vẫn bất chấp hết thảy đi trở về.
Nhân sinh có rất nhiều chuyện bắt buộc phải làm, dù có phải mất đi mạng sống cũng không tiếc.

Tỉ như thay ông ngoại đi thu liễm di cốt, thay Lục thúc công nhặt xác.

Những chuyện này mà không làm, Lục Ly một khắc đều ngồi không yên, còn thống khổ hơn cả cái chết.
Từ nhỏ Lục Linh đã dạy hắn rất làm đạo lý làm người, hiếu đạo càng là được xếp ở vị trí đầu tiên.

Bởi thế dù cho từ nhỏ chưa từng gặp qua cha mẹ, Lục Ly cũng không trách các nàng.

Không có cha mẹ liền không có Lục Ly hắn, không có ông ngoại liền không có mẹ hắn, đó là người thân ruột thịt.

Giờ đây thi cốt lại bị người bới ra khỏi mộ, vứt vung vẫy trong hoang dã.
Hắn không biết thì thôi, nếu đã biết việc này mà còn không đi, vậy hắn chính là kẻ bất hiếu nhất trên đời.

Lục Linh biết được nhất định sẽ không nhận hắn, nếu mẹ hắn còn sống, hắn lại có mặt mũi nào đi gặp nàng
Lục Linh một mực dạy bảo, nam nhân phải có đảm đương, phải đỉnh thiên lập địa, phải có nguyên tắc và giới tuyến.

Có một số việc dù biết rõ hẳn tất chết cũng phải đi làm, thế mới thực sự là nam nhân, mới có thể đỉnh thiên lập địa.
Bởi vậy nội tâm Lục Ly chưa từng có chút nào dao động, trên đường đi một mực trầm mặc không nói, suy nghĩ xem làm sao yên ắng đến Vũ Lăng Quận, làm sao không bị thám báo Vũ gia thăm dò được.
Nếu đây là âm mưu của Vũ gia, hắn lại nên ứng đối thế nào?
Lục Linh từng nói với hắn, dù tình huống tuyệt vọng đến mấy cũng không thể từ bỏ, lúc này cục diện còn chưa ác liệt đến trình độ kia.

Lục Ly tự nhiên phải suy tư càng kỹ, phòng ngừa càng chu đáo, hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất.

Ai cũng không muốn chết, hắn còn có quá nhiều chuyện phải đi làm.
Vận dụng Huyền lực, Lục Ly có thể kiên trì trong nước nửa canh giờ, cách mỗi nửa canh giờ lại đi lên hít thở một lần là được, Thiên Đà Tử thì càng không cần phải nói.
Lúc lần nữa ngoi lên hít thở, Lục Ly đảo mắt nhìn sang Thiên Đà Tử nói:
- Ngươi có cách gì có thể yên ắng đi đến Vũ Lăng Thành mà không bị người Vũ gia phát hiện?
Thực ra trên đường Thiên Đà Tử cũng đang một mực suy nghĩ vấn đề này, nếu đã không cách nào kháng cự mệnh lệnh Lục Ly, tự nhiên hắn phải nghĩ kỹ xem nên làm thế nào mới có thể sống sót.
Hắn thần sắc ngưng trọng nói:
- Đi đường vòng, lượn quanh một đoạn đường rồi chuyển đi Vũ Lăng Thành.


Đồng thời cải trang thật kỹ, ta có thể vận dụng súc cốt thuật, biến ảo ngoại hình.

Chủ nhân có thể đi tìm chút thuốc nhuộm nhuộm lại đầu tóc, ngụy trang một bộ dạng nào đó, như vậy khả năng tránh thoát thăm dò sẽ được gia tăng.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là lần này không phải âm mưu của Vũ gia, bằng không có nghĩ bao nhiêu cách, cuối cùng đều sẽ rơi vào trong cạm bẫy, bởi vì cuối cùng chúng ta khẳng định đều phải đi Vũ Lăng Quận.
- Ừm, cứ làm theo ngươi nói, đi thôi!
Mấy lời sau cùng Lục Ly xem như không nghe thấy, chẳng qua trước lúc xuống nước hắn lại nói:
- Nếu sự thể không hay, đối phương xuất động võ giả Bất Diệt Cảnh thì ngươi cứ chạy đi, ta sẽ luyện hóa ấn ký trong ngọc phù bên cho ngươi.
- Cảm ơn chủ nhân.
Ấn ký trong ngọc phù bị luyện hóa, hồn trùng trong đầu Thiên Đà Tử sẽ chết đi, hắn cũng được tự do.

Thiên Đà Tử yên tâm không ít, như vậy tỷ lệ hắn sống sót sẽ cao hơn hẳn.
Huyết Sát Đảo nằm ở mặt tây bắc Thiên Đảo Hồ, ngồi chiến thuyền đi ra bên ngoài hồ cần hai ngày.

Tốc độ chiến thuyền cũng không nhanh, Mệnh Luân lại bay nhanh gấp mười mấy lần chiến thuyền.

Bởi thế chỉ mất vẻn vẹn hơn một canh giờ, Lục Ly và Thiên Đà Tử đã lên bờ.
Tạch tạch tạch
Vừa lên bờ thăm dò một phen, xác định phụ cận không người.


Xương cốt trên thân Thiên Đà Tử vang lên từng tiếng lách cách, lưng hắn bất ngờ chậm rãi biến thẳng, hơn nữa thân cao cũng dài thêm một chút, xương mặt gồ lên, thoáng chốc đã biến thành người khác.
- Súc cốt thuật? Thật thần kỳ! Ta có thể học được không?
Lục Ly được một phen đại khai nhãn giới, ánh mắt nóng rực nhìn Thiên Đà Tử.

Nếu có thể học được loại huyền kỹ này, hai người dù có nghênh ngang bay vào Vũ Lăng Thành cũng sẽ không việc gì.
- Có thể học được, nhưng cần thời gian!
Thiên Đà Tử cười khổ một tiếng nói:
- Đây là bí thuật thượng cổ lão Đà Tử ta lấy được bên trong một di tích.

Ta cảm ngộ suốt ba năm liền mới học xong, chủ nhân thiên tư thông minh, nhưng ít nhất cũng phải mất một hai năm.
- Được rồi.
Lục Ly thất vọng khoát tay, sau đó nghĩ nghĩ lại lấy ra một thân đồ đen trong Không Gian Giới Chỉ, trực tiếp đổi lấy.

Lại cầm mảnh vải đen bịt kín mặt và đầu, chỉ còn chừa lại mỗi đôi mắt, hắn hỏi:
- Tiếp theo chúng ta đi thế nào? Tiếp tục cưỡi Mệnh Luân?
- …
Thiên Đà Tử trầm ngâm sờ lên cánh mũi nói:
- Như thế quá gióng trống khua chiêng, chúng ta vừa đi nửa ngày liền sẽ bị hiện.

Chỉ có thể đi dã ngoại hoang vu, không thể tới gần thành trì, ta mang ngươi đi.
- Được
Thiên Đà Tử đã là Mệnh Luân Cảnh, linh hồn cường đại rất nhiều, cảm giác lực cũng rất mạnh.

Thám báo cấp thấp bình thường hắn có thể nhẹ nhàng phát hiện ra được, để hắn mang đi tốc độ vừa nhanh, lại vừa an toàn rất nhiều.
Thiên Đà Tử bắt lấy Lục Ly, hóa thành một đạo tàn ảnh phóng thẳng về phía trước, rất nhanh đã biến mất trong dãy núi mênh mông.


Sau khi hai người Lục Ly rời đi chừng nửa canh giờ, cách nơi hai người vừa lên bờ trăm dặm về hướng đông, một chiếc chiến xa màu đỏ tía gào thét mà tới.
Trên chiến xa đứng ba vị thiếu nữ, nữ tử tuyệt mỹ đứng hàng đầu nhìn thấy lục địa, lập tức kêu to nói:
- Tỷ, chúng ta lập tức sắp ra khỏi Thiên Đảo Hồ.
Bạch Thu Tuyết khẽ cười không lên tiếng, chị em từ nhỏ đã trưởng thành trong Thiên Đảo Hồ, chưa từng đi ra bên ngoài.

Bạch Hạ Sương trời sinh hiếu động, lần này còn là len lén chạy đi ra, tự nhiên cảm thấy kích thích và hớn hở.
Trên đường đi, các nàng gặp được ba tên thám báo Bạch gia, chẳng qua hai tên đầu tiên vừa mới phát hiện các nàng thì chiến xa đỏ tía đã bay mất.

Tên cuối cùng ngược lại thông minh, lớn tiếng gầm rú, chuyển lời của Yên phu nhân cho các nàng.
Bạch Thu Tuyết lại làm như không nghe thấy, Lục Ly cảm thấy có một số chuyện nhất định phải làm, nàng bậc cân quắc không thua đấng mày râu, cảm thấy có ân tình nhất định phải trả.

Lục Ly gặp nạn mà nàng không ra tay tương trợ, như vậy nàng đã không phải là Bạch Thu Tuyết.
Nàng biết chuyến này có nguy hiểm, vạn nhất Vũ gia chó cùng rứt giậu hậu quả sẽ khó mà lường được.

Chẳng qua so với Lục Ly, mức độ an toàn của các nàng sẽ cao hơn nhiều, bởi vì đứng sau lưng hai người là Thiên Ngục lão nhân.

Vũ gia giết các nàng, Vũ gia liền phải gánh lấy nguy hiểm bị diệt tộc.
- Tỷ, cần mở ra cấm chế ẩn thân không?
Lời Bạch Hạ Sương kéo tâm tư Bạch Thu Tuyết về lại hiện tại, sắp đi vào Thiên Vũ Quốc, Bạch Hạ Sương tự nhiên muốn đê điều một phút.
Nếu không cứ gióng trống khua chiêng bay qua thế này, lập tức sẽ bị bại lộ hành tung, lén la lén lút mới càng vui.
- Không …
Bạch Thu Tuyết lắc đầu nói:
- Cứ bay thế này, hơn nữa còn phải nghênh ngang vượt qua thành trì, chúng ta cứ quang minh chính đại mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận