Bất Diệt Long Đế


- Hưu!
Lục Ly còn đang sững sờ, Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân chui ra, ánh mắt thỏa mãn, tựa hồ tài liệu của Mệnh Luân ăn rất ngon...
- Ra xem một chút!
Lục Ly nhớ đến võ giả kêu thảm thiết kia, mang theo Tiểu Bạch lao tới, chiến kích hất bay đất đá ra ngoài.
- Tốt!
Thấy cường giả Mệnh Luân cảnh kia hôn mê trên mặt đất, trong miệng còn đang phun ra máu tươi, Lục Ly nhất thời đại hỉ, sải bước chạy nhanh tới, vung chiến kích nện xuống.
- Phanh!
Đầu lâu của cường giả Mệnh Luân cảnh kia nổ tung, Lục Ly nhìn thi thể mà vẫn còn có chút cảm giác như đang nằm mơ, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Bạch, sao ngươi có thể phá vỡ Mệnh Luân? Đây chính là Mệnh Luân a!
- Xích xích...!
Tiểu Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu kêu hai tiếng, tựa hồ rất khinh thường, như muốn nói cắn Mệnh Luân đối với nó mà nói không tính là chuyện gì.
- Rầm rầm rầm!
Phương bắc truyền đến tiếng nổ nặng nề, làm Lục Ly thức tỉnh, hắn vội vàng thu hồi binh khí của cường giả Mệnh Luân cảnh, mang theo Tiểu Bạch phóng về phương bắc, vừa đi vừa hỏi Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, có phải tất cả Mệnh Luân ngươi đều có thể phá vỡ hay không?
- Xích xích...!
Tiểu Bạch khẳng định gật đầu, nhếch miệng lộ ra răng nanh sắc bén.

Đôi mắt của Lục Ly phát sáng, cường giả Mệnh Luân cảnh mạnh nhất chính là Mệnh Luân, Mệnh Luân là thứ trọng yếu nhất của Mệnh Luân cảnh, Mệnh Luân vừa vỡ, nguyên khí của võ giả này sẽ tổn thương nặng nề, có thể dễ dàng chém giết.
Nếu Tiểu Bạch có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, như vậy chỉ cần cường giả Mệnh Luân cảnh phóng ra Mệnh Luân, vậy thì chính là tìm đường chết rồi.

Lục Ly nhanh chóng lao về phương bắc, một là lo lắng Thiên Đà Tử bị giết, hai là muốn nghiệm chứng năng lực của Tiểu Bạch.

Nếu có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, như vậy Lục Ly giết cường giả Mệnh Luân cảnh sẽ như giết gà.
Chạy hơn mười dặm, Lục Ly rốt cục thấy được Thiên Đà Tử và cường giả Mệnh Luân cảnh khác đang đại chiến.

Hai người đều phóng ra Mệnh Luân không ngừng va chạm, đồng thời hai người còn triển khai giao thủ.

Bất quá rất rõ ràng, Thiên Đà Tử hoàn toàn ở hạ phong, bị đè đánh rất thảm.
Mỗi lần hai cái Mệnh Luân va chạm, sắc mặt của Thiên Đà Tử sẽ trắng thêm một ít, Mệnh Luân là căn bản của võ giả.

Đối phương là Mệnh Luân tầng hai, Thiên Đà Tử là Mệnh Luân tầng một làm sao có thể đối kháng?
Lục Ly lặng lẽ tiềm hành tới, đến gần hai cái Mệnh Luân.

Đợi tới dưới Mệnh Luân, hắn cắn răng bay vọt lên, vung Kình Thiên Kích hung hăng ném về phía cái Mệnh Luân hai tầng.
- Ân?
Cường giả đang giao chiến với Thiên Đà Tử lập tức phát hiện Lục Ly, hắn thấy Lục Ly, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lại đùa cợt khống chế Mệnh Luân hung hăng đánh tới.
Mệnh Luân kiên cố không phá vỡ, dựa vào binh khí trong tay Lục Ly có thể đập hư? Chuyện cười! Nếu Lục Ly tự tìm cái chết, vậy thì thành toàn hắn.
- Hưu...
Tốc độ của Mệnh Luân cực nhanh, Lục Ly thấy một ánh sáng bảy màu hiện lên, Mệnh Luân đã sắp đụng vào mình rồi.


Hắn sợ tới mức vội vàng lao xuống, tay vung lên, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, giao cho ngươi.
Tiểu Bạch hóa thành một tàn ảnh phóng về phía Mệnh Luân, hai móng vuốt trảo tới, thân thể ung dung cố định ở trên Mệnh Luân, sau đó hé miệng gặm cắn, nháy mắt đã cắn ra một cái động, thân thể chui vào bên trong...
- Thứ gì? A...!
Nơi xa, cường giả kia nhất thời kinh hô lên, Mệnh Luân có tinh thần liên hệ với hắn, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được chuyện xảy ra trong Mệnh Luân, kêu thảm một tiếng, khống chế Mệnh Luân nhanh chóng bay trở về, muốn thu hồi vào trong thân thể.
Tốc độ của Tiểu Bạch nhanh bực nào?
Ban đầu một thanh Huyền khí hỏng chỉ nháy mắt là gặm xong, Tiểu Bạch ở trong Mệnh Luân không kiêng nể gặm cắn, tia sáng của Mệnh Luân nhanh chóng ảm đạm xuống, điều này đại biểu Mệnh Luân đang bị phá hoại...
- Oanh!
Mệnh Luân không kịp thu hồi đã bị phá hư, ầm ầm rơi xuống đất, nện đến mặt đất run lên, bụi đất mù mịt.
- Phốc...!
Cường giả Mệnh Luân cảnh kia phun ra một ngụm máu, ầm ầm ngã trên mặt đất, Thiên Đà Tử có chút mơ hồ, ánh mắt nhìn cường giả Mệnh Luân cảnh kia, lại nhìn Mệnh Luân rơi trên mặt đất, biểu cảm giống như gặp quỷ.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh thủ tiêu hắn!
Tiếng hét của Lục Ly làm Thiên Đà Tử thức tỉnh, Thiên Đà Tử vội vàng vung chiến đao chém bay thủ cấp của cường giả Mệnh Luân cảnh kia.

Nhìn đầu lâu lăn lộn, Thiên Đà Tử giống như còn đang nằm mơ.
Hắn cho rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, so tốc độ, so chiến lực, hắn đều không phải đối thủ của người này.

Rất nhiều lần hắn muốn liều mạng, xem có thể kéo đệm lưng hay không, nhưng đều không làm được, hắn đã triệt để tuyệt vọng, lại không nghĩ rằng tuyệt địa phùng sinh.

Được người cứu, này khiến Thiên Đà Tử rất mừng rõ, nhưng mấu chốt người cứu hắn lại là Lục Ly, Thần Hải cảnh hậu kỳ, Lục Ly có thể dễ dàng phế Mệnh Luân của cường địch?
Này...!quá hoang đường, lật đổ thường thức của Thiên Đà Tử đối với võ đạo.
- Hưu!
Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân vọt ra, bay vụt lên vai Lục Ly, ngẩng đầu nhỏ tựa hồ chờ Lục Ly khen ngợi.
- Làm hay lắm, Tiểu Bạch, ta yêu ngươi chết mất.
Ánh mắt của Lục Ly nóng bỏng và phấn chấn, ôm lấy Tiểu Bạch hôn vài cái, tiểu thú này quá biến thái, lại thật có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, hủy diệt Mệnh Luân.
Thiên Đà Tử nhìn Lục Ly mừng rỡ như điên, lại nhìn tiểu thú đáng yêu kia, rốt cục hiểu rõ.

Cảm tình đây không phải là thủ đoạn của Lục Ly, mà là công lao của tiểu thú này?
- Tê tê...
Thiên Đà Tử thu hồi Mệnh Luân của mình, sau đó nhặt Mệnh Luân trên đất lên, đưa tay mở ra, chỉ thấy bên trong có một cái lỗ to, hoa văn đều bị phá hư, âm thầm ngơ ngác.

Chính hắn cũng có Mệnh Luân, biết hoa văn trong Mệnh Luân bị phá hư mà nói...!Mệnh Luân sẽ phế đi, võ giả sẽ bị thương nặng...
Ánh mắt của hắn nhìn Tiểu Bạch lần nữa, lại như nhìn hồng hoang mãnh thú, vóc dáng của tiểu thú này rất nhỏ, lại khủng bố hơn Huyền thú cao cấp a.

Mệnh Luân của cường giả Mệnh Luân cảnh bị hủy, kia còn thống khổ hơn chết.
Thiên Đà Tử nuốt nước bọt hỏi:
- Chủ nhân, sủng vật này của ngươi là loại gì, chẳng lẽ là Hoang thú thượng cổ?
- Không biết.
Lục Ly lắc đầu, không có giải thích quá nhiều, hắn cũng không biết lai lịch của Tiểu Bạch.

Tiểu thú này quá biến thái, tuyệt đối không phải chủng loại bình thường.


Trước kia hắn và Lục Linh hoài nghi Tiểu Bạch là Huyền thú tam phẩm, bây giờ nhìn lại phẩm cấp tuyệt đối vượt qua tam phẩm, ít nhất cũng là ngũ phẩm
- Chủ nhân!
Thiên Đà Tử nhìn Tiểu Bạch mấy lần, cực kỳ trịnh trọng nói:
- Tiểu thú này của ngài tuyệt đối không nên để người ngoài biết, nếu không nhất định sẽ bị cướp đoạt.

Tiểu thú này quá nghịch thiên.

Hiện tại vẫn chưa hoàn thành trưởng thành, đợi sau khi nó lớn lên, phỏng chừng càng thêm khủng bố, có thể quét ngang tất cả Mệnh Luân cảnh và Bất Diệt cảnh, bất kỳ võ giả nào dám lộ ra Mệnh Luân, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Điểm này Lục Ly tự nhiên biết, nói đến Bất Diệt cảnh, Lục Ly hơi chau mày, hắn suy nghĩ một chút, sau đó mắt lộ ra lãnh quang nói:
- Đi, chúng ta đi Vũ Lăng Thành, tắm máu Bộ gia.
- Ách?
Thiên Đà Tử lại dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn Lục Ly, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện tại nên lập tức rời đi, lẻn về Thiên Đảo Hồ.

Lục Ly lại còn muốn đi Vũ Lăng Thành, hắn là ngại lần này không đủ kích thích sao? Hay cảm thấy sống không có ý nghĩa?
- Ngươi sợ cái gì?
Lục Ly khinh thường nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Xung quanh đây khẳng định không có Bất Diệt cảnh, nếu không đã sớm giết tới.

Hiện tại qua lâu như vậy, còn không có cường địch xâm phạm, điều này nói rõ cường giả Vũ Lăng Thành không nhiều lắm, cho dù có Mệnh Luân cảnh, nhưng có Tiểu Bạch ở đây, ngươi sợ cái gì? Đi, lấy tốc độ nhanh nhất bay qua, Bộ gia dám nối giáo cho giặc, ta muốn để bọn họ trả giá thật nhiều, cái giá bằng máu!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận