Trên trời mây trôi trắng xóa, phía dưới nước hồ trong veo, cá tôm vui sướng du tẩu.
Gió mát nhè nhẹ, lá liễu phất phơ, hồ vực phụ cận Huyết Sát Đảo an tĩnh mà nên thơ.
Xuy xuy
Nhưng an tĩnh rất nhanh liền bị đánh vỡ, nơi xa một chiếc phi thuyền thiết giáp cực lớn xé nứt không gian, bay vụt mà tới.
Trên phi thuyền thiết giáp đứng thẳng mấy trăm võ giả thân khoác giáp đen, tay cầm binh khí, sát khí ngút trời, bỗng chốc phá hoại hoàn toàn bầu không khí tĩnh lặng quanh đây.
Đứng trên mỏm phi thuyền thiết giáp là một lão giả nhỏ gầy, mắt ti hí như chuột, trên cằm còn mọc chòm râu dê.
Lúc này mắt hắn híp lại, nhìn càng nhỏ thêm mấy phần, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm một đảo nhỏ phía xa, trên mặt chất đầy ý cười.
Người xung quanh nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, bất giác lại có chút không rét mà run.
Ở Vũ gia, thứ khủng bố nhất chính là Vũ Hóa Thần trừng mắt, ngoài ra phải kể đến ý cười của Vũ Luân, túi khôn Vũ gia trước mắt này.
Trước mặt chính là Huyết Sát đảo, thám báo Vũ gia đã thăm dò rõ ràng, hiện tại Lục Ly và người Liễu gia đều đang ở trên đảo.
Dù không biết vì sao Lục Ly lại không trốn, vì sao lại đợi ở Huyết Sát Đảo chờ chết, nhưng Vũ Luân biết Lục Ly và người Liễu gia đã sắp phải chết.
Thiên Ngục lão nhân và Bạch Hỉ chết rồi, không còn ai có thể ngăn cản hắn giết Lục Ly, san bằng Huyết Sát Đảo.
Lục Ly!
Đây là sỉ nhục cả đời của Vũ Luân, là thủ phạm khiến Vũ gia mất hết thể diện, không ngẩng đầu lên được.
Hôm nay, hắn phải đại biểu chính mình và Vũ gia rửa sạch sỉ nhục này, để Vũ gia ngẩng đầu, lần nữa ngạo nghễ đứng trên Bắc Mạc.
- Lát nữa phải khiến Lục Ly chết thế nào đây nhỉ?
Trong đầu Vũ Luân nghĩ tới mấy trăm kiểu chết khác nhau, ý cười nơi khóe miệng càng thêm phần rạng rỡ.
- Hưu!
Bên trái truyền đến tiếng xé gió, cắt ngang dòng suy tư của Vũ Luân.
Một tên võ giả từ trong nước biển phá không mà ra, bay vụt lên phi thuyền thiết giáp, hắn quỳ một chân xuống ngước nhìn Vũ Luân nói:
- Luân gia, xảy ra chuyện, người phía Thất Sát Đảo đều bị giết sạch.
- Cái gì?
Đám cường giả Vũ gia đều biến sắc, mặc dù hướng đó không phải người Vũ gia, nhưng bên kia cũng có mấy tên Mệnh Luân Cảnh dẫn đội.
Ai có thể chém giết bọn hắn? Chẳng lẽ Lục Ly và Thiên Đà Tử đã qua bên kia?
Hưu
Ngay khi chúng nhân còn chưa kịp tiêu hóa tin tức kinh động này, từ phía bên phải lại một tên thám báo chạy vội mà đến, vừa lên phi thuyền thiết giáp lập tức bẩm báo nói:
- Luân gia, người hướng Lạc Nhật Đảo bị diệt sạch!
Ý cười trên mặt Vũ Luân cứng lại, hắn và hai tên cường giả Bất Diệt Cảnh Vũ gia liếc nhau một cái, trong mắt ai nấy đều lộ ra một tia ngưng trọng, chẳng lẽ phía Lạc Thần Đảo cũng có cường giả Bất Diệt Cảnh mai phục?
Xùy
Trước mặt vang lên một tiếng xé gió nhỏ nhẹ, trong lòng Vũ Luân và cường giả Vũ gia lập tức trầm xuống, chẳng lẽ lại có tin tức xấu truyền về.
- Hả?
Chúng nhân nhìn về phía trước, lại chỉ thấy một tia gió mát ập đến, tiếp đó là một bóng người dần ngưng kết trên mặt hồ, thân hình người đó cứ như mảnh lá liễu lơ lửng ở trong nước.
- Địch tập!
Toàn bộ cường giả Vũ gia như lâm đại địch, bởi vì tốc độ người tới quá nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người đều không biết hắn xuất hiện lúc nào.
Ba người Vũ Luân cũng lập tức lấy ra binh khí, thậm chí bụng dưới một người còn sáng lên, chuẩn bị tùy thời phóng ra Mệnh Luân.
Mấy trăm ánh mắt khóa chặt người thần bí đang lướt tới, sở dĩ nói là người thần bí là bởi người này thấy không rõ nét mặt, nhìn qua hoàn toàn mơ hồ.
Ngay cả ba người Vũ Luân dùng thần niệm quét tới cũng không nhìn ra được gì.
Vũ Luân cưỡng bách chính mình trấn định, liếc nhìn người thần bí kia vài lần, cất tiếng hỏi:
- Các hạ là ai?
Người thần bí mở miệng, tiếng nói khàn khàn mà trầm thấp, rõ ràng không phải thanh âm vốn có:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là tất cả các ngươi đều phải chết.
Từ khoảnh khắc các ngươi đắc tội Lục Ly, Vũ gia các ngươi liền chú định phải bị diệt vong.
- Lục Ly?
Mắt Vũ Luân càng híp chặt hơn, hắn tung người thối lui ra sau, vung tay hô lên:
- Giết hắn!
Hưu hưu hưu
Nháy mắt, mấy trăm võ giả Vũ gia từ trên phi thuyền thiết giáp bay vụt mà xuống, vô số võ giả Hồn Đàm Cảnh Mệnh Luân Cảnh phóng ra Huyền lực.
Lần này người Vũ gia phái tới thấp nhất cũng là Hồn Đàm Cảnh, mấy trăm đạo Huyền lực hóa thành đao mang kiếm mang lộng lẫy phá không mà tới, xé rách cả hư không.
Ong ong!
Mười chiếc Mệnh Luân phóng ra, kết hợp với những đao mang kiếm mang kia đồng loạt ầm ầm nện về phía người thần bí.
Nếu người này không tránh hoặc không tránh được, lập tức sẽ bị Huyền lực và Mệnh Luân nghiền thành phấn vụn.
Xuy xuy
Thân hình người thần bí lóe lên, cả người tựa hồ biến mất khỏi chỗ cũ, hóa thành một cơn gió nhẹ xuyên thẳng qua lớp Huyền lực dày đặc ngoại phóng.
Trong tay hắn xuất hiện hai thanh móc câu hoàng kim, vung vẫy lên giữa trời, phát ra từng đạo tiếng rít, tưởng như muốn rạch phá toàn bộ không gian.
Phanh phanh phanh!
Từng đạo tiếng vang trầm muộn vọng lại, mấy tên võ giả Mệnh Luân Cảnh đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, miệng phun máu tươi ngã vật xuống.
- Cái này …
Mắt Vũ Luân và hai tên võ giả Bất Diệt Cảnh lập tức co rụt lại, tựa như gặp phải quỷ.
Võ giả bình thường không dò xét ra được, nhưng ba người lại có thể cảm ứng rõ ràng … người thần bí kia dùng móc câu hoàng kim nhẹ nhàng phá mở từng tầng từng tầng Mệnh Luân!
Tốc độ người thần bí quá nhanh, toàn thân lao vút đi giữa không trung, móc câu hoàng kim xét qua từng chiếc Mệnh Luân.
Mấy chiếc Mệnh Luận cứng rắn sánh ngang Huyền khí Thiên giai kia không ngờ lại bị đối phương dùng móc câu nhẹ nhàng phá mở.
Hoang đường.
Mệnh Luân cứng rắn như vậy, làm sao có thể nhẹ nhàng phá mở, dù cho đôi móc câu kia có là Huyền khí Thánh giai trong truyền thuyết thì cũng không thể sắc bén như vậy được.
Phanh phanh phanh
Người thần bí xông vào trong đám đông, mấy trăm người tại trường căn bản không thấy rõ bóng dáng hắn.
Chỉ thấy từng đạo hào quang màu hoàng kim sáng lên, tiếp đó thân thể từng người lần lượt nổ tung, từng cỗ thi thể bị hất tung lên trời, sau đó lại rơi rụng xuống.
Chỉ sau mấy nhịp thở, đã có mười mấy người bị chém giết.
Toàn bộ võ giả Vũ gia lao ra đều bị dọa sợ, đây là người hay quỷ? Căn bản không thấy bóng dáng đâu, còn làm sao công kích?
Chứng kiến từng tên võ giả Vũ gia nổ tung, sâu trong linh hồn chúng nhân truyền đến cảm giác sợ hãi khôn cùng.
Rất nhiều người bất giác tản ra, bỏ chạy.
Ai cũng không muốn chết, càng không muốn chết đi một cách không rõ ràng như thế.
- Lui ra!
Vũ Luân quát khẽ một tiếng, đám võ giả bị dọa sợ vội cuống quít bay ngược ra sau.
Nơi bụng dưới hai tên Bất Diệt Cảnh bên người Vũ Luân lập tức ngưng hiện Mệnh Luân, một người là Mệnh Luân tầng sáu, một người là Mệnh Luân tầng tám.
Hai người tung người bay vụt lên trên Mệnh Luân, một người trên cổ hiển hiện ấn ký hỏa diễm, một người trên cổ xuất hiện ấn ký hỏa dương.
Hai người một cầm chiến đao, một cầm cự phủ điều khiển Mệnh Luân bay tới trước mặt.
Xùy
Người thần bí căn bản không nhìn hai người, hóa thành một cơn gió nhẹ phóng tới nơi võ giả Vũ gia tập trung đông nhất.
Thân hình hắn không ngừng lấp lấp, hào quang màu hoàng kim không ngừng sáng lên, mỗi giây qua đi lại có người nổ tung, tốc độ giết chóc nhanh đến không cách nào tưởng tượng.
- Thối lui, thối lui!
Hai tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh rống giận quát lớn, người thần bí xông vào trong đám người Vũ gia, hai bọn họ không tiện công kích, chỉ biết không ngừng gầm thét.
- Phần Diệt Chi Luân!
Tên trưởng lão Bất Diệt Cảnh trên cổ có ấn ký hỏa diễm phóng thích ra huyết mạch thần kỹ.
Từ trong cổ hắn, từng đoàn hỏa diễm tràn vào Mệnh Luân, Mệnh Luân dưới chân cấp tốc xoay chuyển, bên ngoài Mệnh Luân bùng lên liệt hỏa hừng hực.
Mệnh Luân này bỗng chốc biến thành một chiếc hỏa luân, nhiệt độ hỏa diễm rất cao, khiến không khí bốn phía đều bị uốn cong.
- Chết đi …
Trưởng lão Bất Diệt Cảnh Vũ gia lại rống lớn một tiếng, hỏa luân gào thét mà đi, hung hăng đánh tới người thần bí, mặc kệ xung quanh còn có mấy tên võ giả Vũ gia.
- Phần Diệt Chi Luân?
Thân hình người thần bí đột ngột ngưng tụ giữa trời, hắn liếc nhìn hỏa luân bay tới, cười lên giễu cợt:
- Chỉ bằng chút tài mọn này cũng xứng với cái tên bá khí vậy ư? Mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ, cái gì mới là huyết mạch thần kỹ cường đại!.