Lục Ly lại hỏi dò:
- Vũ Luân, lần này ba nước các ngươi tới bao nhiêu Quân Hầu Cảnh?
Vũ Luân thoáng trầm ngâm, nghĩ một lát mới nói:
- Ta nói rồi, liệu có thể sống sót hay không?
Vũ Luân là người thông minh, người thông minh thường thường đều sợ chết.
Hắn cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, nếu nói mà cũng chết, vậy nói ra lại có nghĩa lý gì?
Câu hỏi này khiến Lục Ly trầm mặc, giết thì tất nhiên là phải giết, thả Vũ Luân ra căn bản là điều không thể, nhưng nếu giết Vũ Luân lại không chịu nói.
Lát sau Lục Ly mở miệng nói:
- Ta không giết ngươi, nhưng ngươi nhất định phải trở thành nô lệ của ta.
Ta muốn trồng xuống hồn trùng trong đầu ngươi, ngươi chỉ cần phụng sự ta trăm năm.
Giờ ngươi là Bất Diệt Cảnh trung kỳ, một trăm năm đối với ngươi mà nói không tính là gì.
Nếu ngươi không nguyện ý thì tự sát đi, hai con đường, chính ngươi chọn.
Mắt nhỏ Vũ Luân khẽ híp lại, nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Nếu ngươi vi phạm ước định thì sao?
Lục Ly cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý tới tính mạng một tên Bất Diệt Cảnh như ngươi?
Nói xong Lục Ly nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau lập tức tràn ra khí thế cường đại, ép cho toàn trường hít thở không thông.
Phải đến lúc Dạ Tra thu liễm khí tức trên thân, Vũ Luân mới thở ra một hơi nói:
- Quả nhiên là Quân Hầu Cảnh.
Nếu Lục Ly đã có Quân Hầu Cảnh làm thủ hạ, vậy đúng là hoàn toàn không cần để Vũ Luân vào trong mắt.
Vũ Luân nghĩ nghĩ bèn nói:
- Một trăm năm? Không vấn đề, ba trăm năm cũng được, ta chỉ có một yêu cầu.
Lục Ly khua tay nói:
- Nói!
Vũ Luân khom lưng một cái thật sâu, nói:
- Lục công tử, lần này là Vũ gia chúng ta sai, là chúng ta có mắt không tròng mạo phạm ngài.
Bất luận sự tình sau cùng sẽ thế nào, ta thỉnh cầu ngươi cho Vũ gia chúng ta một con đường sống!
- Đường sống?
Trong mắt đám người Liễu Di Cửu trưởng lão đều không giấu được vẻ kinh ngạc, muốn Lục Ly cho Vũ gia đường sống? Chẳng lẽ Lục Ly có thể diệt đi Vũ gia? Lão giả thần bí này mạnh vậy ư?
Tuyệt đối có thể diệt được!
Vũ Luân lại rất khẳng định điểm này, không nói Minh Vũ, chỉ bằng một mình Dạ Tra cũng có thể diệt được.
Vũ Luân biết Vũ Hóa Thần tuyệt không phải đối thủ của Dạ Tra, huống hồ nghe ngữ điệu Dạ Tra, Thanh Loan Tộc còn không chỉ mỗi mình hắn là đi theo Lục Ly.
Thanh Loan Tộc, đây chính là một trong những chủng tộc đỉnh cấp tại Trung Châu.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, kẻ sau thoáng trầm tư một lát mới nói:
- Đường sống có thể cho, chẳng qua gần gần chỉ là con đường sống mà thôi.
Ý tứ Lục Ly ý rất rõ ràng, tuyệt không thể bỏ qua cho đám người Vũ Hóa Thần, hắn chỉ có thể cam đoan không sai người triệt để hủy diệt Vũ gia.
Nghe được câu trả lời này, Vũ Luân đã rất hài lòng, Dạ Tra từng chính miệng nói hiện tại Lục Ly là Thánh Chủ của toàn bộ Thanh Loan Tộc.
Vũ Luân không biết Thanh Loan Tộc còn có bao nhiêu cường giả, nhưng lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, muốn diệt đi Vũ gia bọn hắn là điều quá đơn giản.
- Lần này tới tổng cộng năm tên Quân Hầu Cảnh, gồm quốc chủ Thiên Hàn quốc, lão tam Dạ gia, Đại trưởng lão Tử gia, tộc trưởng Kỳ gia, một gia tộc ngũ phẩm tại Thiên Lương Quốc, ngoài ra còn có tộc trưởng tộc ta.
Lúc này năm tên Quân Hầu Cảnh hẳn đều đang hướng tới Thiên Ngục Đảo, về phần Bất Diệt Cảnh thì cũng có hơn hai mươi người …
Vũ Luân một hơi kể lại chi tiết tình hình.
Toàn bộ cường giả tới lần này đều được liệt kê ra, quân đội ở các hướng có bao nhiêu, gia tộc nào dẫn đội, có bao nhiêu cường giả … hết thảy đều được trình bày rất rõ ràng.
Đợi sau khi Vũ Luân nói xong, Lục Ly hiếu kì hỏi:
- Vũ Luân, sao ngươi biết được rõ ràng như vậy?
Vũ Luân ngạo nghễ cười nói:
- Lần chinh phạt Thiên Đảo Hồ này là do mấy người chúng ta đích thân bố trí, trận chiến ở Quỷ Cốc cũng là ta lên kế hoạch, ở Vũ gia quyền lực của ta gần tương đương với tộc trưởng.
- Hả?
Lục Ly không ngờ lần này lại bắt được đại nhân vật, hắn khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn sang Dạ Tra nói:
- Trồng xuống hồn trùng cho hắn, đồng thời giúp hắn nghĩ cách khôi phục thực lực.
Dạ Tra giơ tay bắt lấy Vũ Luân đi ra, Lục Ly nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi Tứ trưởng lão Thanh Loan Tộc trở về.
Minh Vũ một mực rất kiệm lời, đám người Liễu Di Cửu trưởng lão cũng không dám hỏi nhiều.
Đợi nửa canh giờ, hai cơn gió nhẹ bay tới, theo đó là hai bóng người ngưng tụ trong đại điện, đám Liễu Di liếc mắt nhìn qua, có chút sửng sốt không nhận ra ai là ai.
Bởi vì cả hai người đều mặc đồ đen, nét mặt hoàn toàn mơ hồ, căn bản không phân biệt được.
Minh Vũ cũng tương tự, thần niệm hắn rất mạnh, lại không thăm dò được mặt thật hai người, xem ra đây là một loại bí thuật cực mạnh.
Hai người thoáng khom lưng, một người trong đó bẩm báo nói:
- Công tử, tất cả kẻ địch tới phạm đã bị chém giết.
- Tốt, làm tốt lắm!
Lục Ly khẽ gật đầu, đứng dậy quay sang nói với Minh Vũ:
- Đi thôi, chúng ta đi Lạc Thần Thành xem xem.
Hai người thủ ở gần đây, thấy có bất kỳ địch nhân nào tới gần, lập tức chém giết.
Lục Ly lại nhìn sang Liễu Di, dặn dò nói:
- Các ngươi ở lại trên đảo, đừng vọng động.
- Vâng!
Đám người Liễu Di vội vàng lĩnh mệnh, Minh Vũ mang theo Lục Ly chạy tới Lạc Thần Thành.
Hắn không sử dụng Mệnh Luân, hai chân nhẹ nhàng điểm lên mặt nước một cái, cả người liền cứ thế lướt ngang mà đi.
Bên ngoài bến tàu Lạc Thần Đảo, đám người Bùi An còn đang tụ tập với nhau, chẳng qua thần sắc ai nấy đều rất mơ màng.
Bởi vì thám báo dò xét được xung quanh Huyết Sát Đảo toàn là thi thể, phi thuyền thiết giáp Vũ gia tan biến, cường giả Vũ gia cũng đã biến mất.
Có rất nhiều Mệnh Luân chìm xuống đáy hồ, cảnh tượng khiến thám báo thăm dò đều bị dọa nhảy dựng.
Lúc này đám người Bùi An vẫn không dám tin, tưởng là tin tức thăm dò được sai rồi, lại lần nữa phái người đi tìm hiểu một lần.
Nhiều Mệnh Luân như vậy, còn có cả một tên Mệnh Luân tầng sáu, một tên Mệnh Luân tầng tám, đấy chính là võ giả Bất Diệt Cảnh trung kỳ và Bất Diệt Cảnh hậu kỳ a.
Bất Diệt cảnh bị giết? Tin tức này thực sự quá dọa người, đám Bùi An thực sự không cách nào tin tưởng.
Hưu
Nơi xa một bóng người bay vụt đến, tốc độ rất nhanh, toàn trường lập tức như lâm đại địch.
Nhìn một lát mới phát hiện là hai bóng người, chính là Lục Ly và Minh Vũ.
- Lục Ly?
Đám người Bùi An khẽ nhíu mày, Lục Ly không ở Huyết Sát Đảo mà chạy tới bên này? Là bên kia không chống nổi hay cường giả Vũ gia bên đó thật đã bị giết sạch?
Bất kể thế nào, đợi lúc Lục Ly lên đảo, Bùi An và chúng nhân vẫn cung kính hành lễ.
Lục Ly nhìn lướt qua một vòng, hờ hững mở miệng nói:
- Về thành hết đi, Bùi An ngươi lập tức sai người đưa tin cho Bạch gia, để Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương qua bên này một chuyến.
- Về thành?
Nhìn thần sắc bình tĩnh của Lục Ly, lại liên hệ với tin tức thu được trước đó, thân thể già nua của Bùi An khẽ run lên.
Hắn run run hỏi:
- Đảo chủ, vừa nãy thám báo hồi báo nói người Vũ gia đều chết sạch, là thật ư?
Những người còn lại vội vàng mong đợi nhìn Lục Ly, chờ nghe được đáp án từ hắn, Lục Ly khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, người Vũ gia đều đã chết, không chỉ Vũ gia, lần này hơn tám ngàn người tới tiến công Lạc Thần Đảo đều chết sạch rồi.
Là ta phái người giết, có vấn đề gì không?
Hoa
Nháy mắt, toàn trường sôi trào, vừa rồi bọn hắn còn đang định liều mạng, chuẩn bị giết một được tên nào hay tên đó.
Rất nhiều người còn mắng Lục Ly là rùa đen rụt đầu, không dựa vào được.
Không ngờ Lục Ly lại vô thanh vô tức phái người chém giết sạch kẻ địch tới phạm, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy?
Lục Ly không có thời gian nói nhảm với đám người này, vung tay lên nói:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Về thành lập tức đưa tin cho Bạch gia, để bọn hắn đưa chị em Bạch Thu Tuyết qua đây, muộn nữa sợ rằng Bạch Đế Sơn sẽ luân hãm mất.
Bùi An hồi thần lại, sắc mặt biến ảo mấy lần, cuối cùng đi tới bên người Lục Ly, thấp giọng hỏi dò:
- Đưa tin không vấn đề, chỉ là sợ dẫn tới cường giả Quân Hầu Cảnh bên kia?
- Ha ha!
Lục Ly cười lạnh một tiếng đáp:
- Ta giết người Vũ gia, Vũ Hóa Thần chắc rất nhanh sẽ tới.
Yên tâm đi, đến một hai tên Quân Hầu Cảnh đều không sao, ta có thể ứng phó được..