Bất Diệt Long Đế


- Khủng bố quá!
Lục Ly giật nảy mình, vô số người phía dưới, bao gồm đám người Bạch Thu Tuyết trong lòng cũng vô cùng rung động.
Trọng Lực Áo Nghĩa và Phiên Thiên Ấn này phối hợp quá hoàn mỹ, bản thân Phiên Thiên Ấn chính là dựa vào lực lượng tuyệt đối để nghiền ép kẻ địch.

Cộng thêm Trọng Lực Áo Nghĩa, nếu là cường giả cảnh giới thấp hơn Đỗ Hành, hắn có thể thoải mái càn quét trấn áp.
- Vũ Hóa Thần, nếu ngươi xuất thủ thì có thể cầm chân được Đỗ Hành không?
Mắt Lục Ly lấp lánh, nhìn thấy đám người Dạ Kiêu bay trốn chung quanh, Minh Vũ cũng không dám tới gần, chỉ có thể hỏi Vũ Hóa Thần.
Vũ Hóa Thần cười khổ nói:
- Vô dụng thôi, nếu ta ra ngoài trong một chiêu cũng sẽ bị trấn áp, Tinh Hỏa Chi Thuẫn của ta không cản được Phiên Thiên Ấn của hắn.

Ta là huyết mạch lục phẩm, hắn  lại là huyết mạch thất phẩm, áo nghĩa cũng cao hơn ta hai cấp.
- Thiếu chủ không cần lo lắng.
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ rồi chỉ vào Dạ Tra, nói khẽ:
- Người này vẫn chưa thể hiện toàn bộ thực lực, chắc hắn có thể cùng đánh ngang tay với Đỗ Hành.
- Lui cả đi, người này để ta đối phó!
Với tình huống này, Dạ Tra quả thực không thể bảo tồn chiến lực được nữa, hắn gầm lên một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng mạnh.

Tuy chưa đạt đến cực hạn, nhưng đã vô cùng khủng bố, đám người Lục Ly thậm chí còn không nhìn rõ chân thân của hắn.

Hắn đã hóa thành một luồng u phong, bay lượn trong không trung, bắn thẳng đến Đỗ Hành.
Đám người Minh Vũ lập tức thối lui, sau đó lao tới phi thuyền thiết giáp, nhắm đến Kỳ Thiên Hà và Tử Hoàn Ninh.

Mấy người hiểu rất rõ, không đánh bại hoặc là kích sát đám người Đỗ Hành, vậy thì không thể dẫn Yên phu nhân, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đi được.
Vù.
Tử Hoàn Ninh động rồi, khiến vô số người kinh ngạc là hắn không phải công kích đám người Minh Vũ, Dạ Kiêu, ngược lại bay tới một chiếc phi thuyền thiết giáp khác, hạ xuống phía trước Tử Liên Nhi.

Râu trắng của hắn bay phần phật, hai tay chắp sau lưng, rõ ràng là tư thái không cho phép được xuất thủ.
Cặp mắt hoa đào của Đỗ Tử Lăng híp lại, cười lạnh nói với Tử Hoàn Ninh:
- Đại trưởng lão, ngươi đây là có ý gì? Hay hoặc là...!ngươi và Lục Ly là một nhóm?
Tử Hoàn Ninh thản nhiên nhìn lướt qua Đỗ Tử Lăng, khí tức cuồng bạo trên người tỏa ra, khiến Đỗ Tử Lăng lập tức cảm thấy giống như đang bị một con cự thú nhìn chằm chằm, toàn thân rét run, Tử Hoàn Ninh nhìn một lúc mới nói:
- Bổn tọa làm việc như thế nào, vẫn chưa tới phiên ngươi tới dạy bảo.

Nếu còn lắm lời, bổn tọa không ngại thay phụ vương ngươi giáo dục ngươi làm người thế nào.
Đỗ Tử Lăng không dám nói tiếp, Dạ Vũ Hàm lại nhìn Tử Liên Nhi.

Trong mắt đẹp của Tử Liên Nhi cũng đầy vẻ nghi hoặc, lắc đầu tỏ ý nàng ta cũng không biết vì sao Tử Hoàn Ninh lại làm như vậy.
Tử Liên Nhi nhìn Tử Hoàn Ninh, người sau nghĩ nghĩ một chút rồi môi mấp máy, bên tai Tử Liên Nhi vang lên một chuỗi thanh âm giống như muỗi kêu:
- Phụ thân của Lục Ly rất có khả năng là Lục Nhân Hoàng, chính là Nhân Hoàng Cảnh mười mấy năm trước một chưởng đánh cho Thiên Ngục Lão Nhân bị thương.

Tộc trưởng lần này không tới là sợ Lục Ly đến Bạch Đế Sơn, hắn làm như vậy là đúng, chúng ta không thể đắc tội với Lục Ly.
- Ồ!
Tử Liên Nhi phát ra một tiếng ồ kinh ngạc, ánh mắt quét tới bên Lục Ly, trên mặt đều là vẻ chấn động.
Rất nhanh trên mặt nàng ta lại lộ ra một tia chua chát, trong lòng thầm hối hận, trận chiến ở Vũ Lăng Thành nàng ta không ra tay giúp Lục Ly, xem ra là quyết định sai lầm lớn nhất trong đời này của nàng ta.
Bên kia đám người Dạ Kiêu, Minh Vũ đều nhảy vào những phi thuyền thiết giáp ở gần, Minh Vũ đã vận dụng thế trấn áp Kỳ Thiên Hà.

Thế của hắn và cấm chế trọng lực của Đỗ Hành nhìn qua thì  không khác nhau, nhưng kỳ thật lại có khác biệt trên bản chất.
Thế là dùng lực lượng thiên địa trấn áp, khiến không gian bị giam cầm.

Cấm chế trọng lực lại đột nhiên đề thăng trọng lực của một khu vực, khiến tốc độ của võ giả giảm mạnh, thân thể không tự chủ được mà rơi xuống phía dưới.
Trường kiếm của Dạ Kiêu đột nhiên đâm về phía trước, vận dụng bí thuật lần trước khai chiến với Vũ Hóa Thần, khiến Kỳ Thiên Hà sợ tới ngắc ngoải.

Hai trưởng lão Thanh Loan tộc còn lại cũng biến ảo thành từng đạo tàn ảnh, bay lượn bên cạnh hắn, tìm thời cơ mà động, khiến Kỳ Thiên Hà kêu khổ không thôi.
Hắn nhìn về phía Tử Hoàn Ninh, lại thấy Tử Hoàn Ninh đang ung dung đứng đó, căn bản không có ý xuất thủ.
Hắn chỉ đành không ngừng tránh né rút lui, bắn trường tiễn phản kích.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, hắn không trốn được lâu nữa, thế của Minh Vũ trấn áp hắn, khiến tốc độ của hắn giảm mạnh, chắc chắn không phải đối thủ của đám người Dạ Kiêu, bị thua hoặc bị giết là chuyện sớm hay muộn.
Ở một bên khác Dạ Tra đang chống đỡ Đỗ Hành, tốc độ của Dạ Tra tăng mạnh, không ngừng chạy quanh Đỗ Hành.

Đồng thời hắn không ngừng phóng ra Liệt Không Áo Nghĩa, uy lực đủ mười thành.

Từng hóng móng vuốt hoàng kim cực lớn từ bốn phương tám hướng chém tới Đỗ Hành.
Dạ Tra không tới gần Đỗ Hành, cho nên không phải chịu ảnh hưởng quá lớn của trọng lực.

Đối mặt với công kích của Dạ Tra, Đỗ Hành lại thong dong điềm tĩnh, khống chế ấn nhỏ phía dưới bay lên, quay chung quanh thân thể hắn, thoải mái đập vỡ từng móng vuốt hoàng kim.
Rầm rầm rầm rầm.
Ấn nhỏ và móng vuốt hoàng kim va chạm, bộc phát ra những tiếng nổ mạnh khủng bố, giống như xuyên vàng xé đá.

Không gian không ngừng vỡ ra từng khe nứt nhỏ, sau đó lại khép lại, tiếp theo lại vỡ ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy không ngừng.

Dường như chiến đấu của hai người đã đánh nứt vòm trời, sau đó vòm trời lại không ngừng liền lại.
Khí tức khủng bố bao phủ xung quanh, khiến không khí gần đó trở nên vô cùng ngưng trọng, giống như đêm trước bão táp, áp lực dị thường.
Cùng với những tiếng nổ mạnh vang lên, rất nhiều người trong lòng không khỏi run rẩy.

Đám công tử tiểu thư bên Tử Liên Nhi cũng được tăng thêm kiến thức, chiến đấu cấp bậc như vậy là không dễ gặp, có thể khiến bọn họ học tập và trưởng thành nhanh hơn.
Kỳ Thiên Hà bị bốn người liên hợp công kích, tình huống càng lúc càng nguy cơ, Đỗ Hành rất nhiều lần muốn đi hỗ trợ, nhưng đều bị Dạ Tra kiềm chế.

Công kích của Dạ Tra kéo dài không ngừng, uy lực rất lớn, tốc độ cũng nhanh, thủy chung vẫn bảo trì một đoạn cự ly với hắn, khiến hắn tức giận không thôi, lại không thể làm gì.
Đám người Dạ Kiêu đồng thời phóng tới Kỳ Thiên Hà, hai trưởng lão hấp dẫn sự chú ý của Kỳ Thiên Hà, Dạ Kiêu đánh lén từ phía sau, dùng hai thanh móc câu rạch ra hai vết máu rất sâu ở sau lưng Kỳ Thiên Hà.
Trong người Kỳ Thiên Hà mặc giáp mềm huyền khí Thiên cấp, lại vẫn bị phá ra, sau lưng máu tươi chảy ròng ròng.
- Tử Hoàn Ninh!
Kỳ Thiên Hà nổi giận gầm lên:
- Ngươi có ra tay không? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn chúng ta chết à?
Đỗ Hành cũng hầm hầm nhìn Tử Hoàn Ninh quát:
- Tử Hoàn Ninh, các ngươi chẳng lẽ muốn xé bỏ khế ước? Mau xuất thủ bắt Lục Ly.
Tử Hoàn Ninh nhún vai nói:
- Xin lỗi, chư vị, Tử gia rời khỏi tranh đấu lần này.

Lục Ly ở trong Long Đế Trủng từng cứu tiểu Liên Nhi nhà ta, Tử gia chúng ta và Lục Ly vẫn có chút uyên nguyên, tiểu Liên Nhi cầu ta, cho nên.

.

.

Xin lỗi!
Vô số ánh mắt đều hướng về phía Tử Liên Nhi, trên mặt Tử Liên Nhi hiện lên hai ráng mây đỏ, cúi đầu cụp mắt, bộ dạng tiểu nữ nhân thẹn thùng đó khiến rất nhiều công tử trẻ tuổi thấy mà đố kỵ.

Cũng khiến rất nhiều người hiểu lầm, cho rằng Tử Liên Nhi coi trọng Lục Ly, cho nên Tử Hoàn Ninh mới không muốn đối địch với Lục Ly.
Đỗ Hành và Kỳ Thiên Hà tức giận đến cả người run rẩy, vào thời khắc mấu chốt Tử gia không ngờ lại rời khỏi chiến đấu? Cứ Tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị chơi chết.
Kỳ Thiên Hà nhìn quét qua Bất Diệt cảnh và Mệnh Luân cảnh ở xung quanh, phẫn nộ quát:
- Còn thất thần ra đó làm gì? Đi bắt Lục Ly đi!
Đỗ Hành thì nhìn Đỗ Tử Lăng, hét lớn:
- Tử Lăng, tới Thiên Ngục Thành!
Hơn trăm Bất Diệt cảnh và Mệnh Luân cảnh xông tới bên  Lục Ly và Vũ Hóa Thần, Đỗ Tử Lăng thì bị một Bất Diệt cảnh xách như  xách như lợi kiếm xông tới Thiên Ngục Thành.
- Nguy rồi!
Đám người Lục Ly thầm kêu không ổn, không phải bởi vì có địch nhân đến công kích, mà là vì Đỗ Tử Lăng.

Đỗ Tử Lăng tới Thiên Ngục Thành, dấu hiệu rất rõ ràng, khẳng định là đi.

..

mời Đỗ Tranh xuất chiến!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui