Nói thật, Lục Ly có chút động lòng rồi.
Nếu vào loại tình huống này mà nam nhân không động lòng, vậy khẳng định là Liễu Hạ Huệ, là thái giám.
Huống chi Lục Ly còn là một con gà tơ.
Một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, còn là một quả phụ, chơi cũng không cần gánh trách nhiệm.
Lúc này lại quỳ gối trước mặt mình chủ động hiến thân, đây chính là nữ thần mà vô số nam nhân của Thiên Đảo Hồ nằm mơ cũng có thể mộng tinh.
Nếu đổi lại là lúc khác, Lục Ly nói không chừng đã động thú tính rồi.
Chuyện lần này, Lục Ly vẫn canh cánh trong lòng, hơn nữa nếu giậu đổ bìm leo, Lục Ly cảm thấy không được tính là anh hùng.
Cho nên hắn trầm ngâm chừng một nén hương, mở miệng nói:
- Phu nhân, ngươi đứng lên đi.
Ta không cần Bạch gia các ngươi nguyện trung thành, ta đã nói sẽ không làm bá chủ gì cả.
Đương nhiên...!Ta sẽ chiếu cố Bạch gia các ngươi, Thu Tuyết và Hạ Sương là bằng hữu của ta
Yên phu nhân vội vàng mừng rỡ đứng lên, hỏi:
- Ngươi không đi nữa?
- Đi chứ!
Lục Ly vẫn vô cùng kiên định nói:
- Ta phải tới Trung Châu, hơn nữa nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ khởi hành.
Có điều ta sẽ lưu lại mấy Quân Hầu cảnh ở đây, cũng sẽ đi nói chuyện với Đỗ Tranh.
Có Đỗ Tranh, ba vương tộc sẽ không dám tấn công Thiên Đảo Hồ.
Yên phu nhân im lặng, nàng ta nghĩ một chút, biết là không giữ được Lục Ly.
Đệ tử trực hệ của Trung Châu Lục gia sao lại coi trọn gmột Thiên Đảo Hồ nho nhỏ, thậm chí ngay cả Bắc Mạc cũng chướng mắt.
Trung Châu mới là trung tâm của thế giới, mới là nơi cường giả tranh bá.
Nơi đó lớn hơn Bắc Mạc gấp trăm lần, có vô số thiên tài địa bảo, có bí cảnh di tích bảo địa nhiều không đếm xuể.
Ở đó dễ có được các loại linh tài, cảm ngộ áo nghĩa, dễ dàng trở thành cường giả hơn.
Nơi đó là nơi tất cả thiên tài và cường giả hội tụ, là thế giới đặc sắc nhất.
- Lưu lại Quân Hầu cảnh?
Nghĩ đến đây, Yên phu nhân có chút không hiểu, Lục Ly tới Trung Châu không phải sẽ mang theo tất cả cường giả à? Như vậy mới có thể an toàn hơn.
Lục Ly nhìn ra nghi hoặc của Yên phu nhân, không giải thích, hắn nói:
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy, an tâm ở Bạch Đế Sơn, phát triển tốt Bạch gia của các ngươi.
Nếu có bất kỳ chuyện gì, ngươi lập tức truyền tin cho Liễu Di, ta sẽ lưu lại lưu lại ba Quân Hầu cảnh trở lên, đủ để bảo vệ Bạch gia các ngươi.
Ngày mai ta sẽ tới Thiên Phạt Phách Mại Tràng một chuyến, dặn dò Đỗ Tranh.
- Vâng.
Phu nhân yên tâm phu nhân yên tâm rồi, Lục Ly này đã nói là làm, lưu lại ba Quân Hầu cảnh đã đủ để đảm bảo Thiên Đảo Hồ được an toàn.
Sau khi Đỗ Tranh lên tiếng, ba nước lại càng không dám xằng bậy.
Với tình huống hiện tại của ba nước, cũng không thể liên hợp tấn công, Tử gia vẫn muốn giao hảo với Lục Ly.
Yên phu nhân nhìn Lục Ly với ánh mắt phức tạp, sự bất mãn đối với Lục Ly đã triệt để biến mất.
Thiên Ngục Lão Nhân đã chết rồi, hơn nữa kỳ thật cũng không liên quan nhiều tới Lục Ly, ít nhất thì hại chết Thiên Ngục Lão Nhân và Bạch Hỉ không phải là bổn ý của Lục Ly.
Trong lòng nàng ta thầm có chút hối hận, hối hận vì không sớm lên giường với Lục Ly, hối hận vì lần trước đã phái Hứa Trần công kích Huyết Sát Đảo.
Nàng ta biết giữa nàng ta và Lục Ly có một khoảng cách, là khoảng cách này lại vĩnh viễn không thể khỏa lấp lại.
- Công tử, vậy thiếp thân về trước.
Sau khi Yên phu nhân thi lễ, cười mỉm nói:
- Ngày mai ngươi tới hội đấu giá, nếu có thời gian thì tới Bạch Đế Sơn một chuyến, Hạ Sương và Thu Tuyết rất muốn gặp ngươi.
- Muốn gặp ta?
Bật cười bật cười, nếu hai nha đầu này muốn gặp hắn, e là lần này đã cùng tới rồi.
Hai người rõ ràng tâm sinh khúc mắc, cũng giống như Yên phu nhân, một khi đã hình thành vết nứt ở trong lòng, vậy sẽ rất khó bù đắp.
Hắn phất phất tay, Yên phu nhân thướt tha rời đi.
Lục Ly th một mình ngồi trầm tư trong đại điện.
Vừa rồi hắn nói trong nửa tháng sẽ rời khỏi, đây không phải là thuận miệng nói chơi, đây là quyết định sau khi đã cân nhắc nghiêm túc.
Thiên Đảo Hồ đã yên ổn, một ngày Đỗ Tranh còn ở Bắc Mạc, ba vương tộc sẽ không tấn công Thiên Đảo Hồ, hắn còn gì phải lo lắng nữa?
Có Dạ Tra, Liễu gia và Vũ gia cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Hắn đã bảo Dạ Tra giải trừ Hồn trùng cho Vũ Luân rồi thả về, còn dùng thiên tài địa bảo giúp hắn ngưng tụ thần hải.
Khôi phục chiến lực chỉ là vấn đề thời gian, cũng coi như có công đạo với Vũ Hóa Thần.
Hắn nghĩ nghĩ, muốn gọi Liễu Di và Cửu trường lão vào, lại gọi cả Dạ Tra, dặn dò:
- Liễu Di, Lạc Thần Đảo này cho Liễu gia các ngươi, bọn Dạ tộc trưởng cũng sẽ ở lại, các ngươi phát triển cho tốt.
Dạ tộc trưởng, các ngươi phái người đóng giữ ở Lạc Thần Thành, nếu Bạch gia xảy ra chuyện, các ngươi cũng tận lực giúp một tay, cũng chiếu cố cả Vũ gia.
Dạ Tra chắp tay nói:
- Công tử yên tâm, ta sẽ chú ý.
Liễu Di và Cửu trường lão nhìn nhau, trên mặt hai người đều lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Chân long đã định trước là phải bay cao trên chín tầng trời, Lục Ly cuối cùng vẫn phải đi, mà sau khi đi rồi chắc sẽ không còn liên quan gì tới Liễu gia nữa.
Liễu Di cắn cắn môi, hỏi:
- Đảo chủ, ta.
.
.
Có thể cùng ngươi cùng ngươi không?
- Không thể!
Liễu Di ánh mắt khao khát của Liễu Di, sắc mặt Lục Ly không có một tia, dao động, rất kiên định nói:
- Chuyến này tới Trung Châu xa cả hàng tỉ dặm, nguy hiểm trùng trùng, ta không thể dẫn bất kỳ ai trong các ngươi theo cả.
Sắc mặt Liễu Di trở nên ảm đạm, nàng ta không nói gì, chỉ trầm mặc mà đứng.
Lục Ly bảo Cửu trường lão đi gọi đầu lĩnh của các gia tộc trên Lạc Thần Đảo vào, hắn lạnh lùng nhìn đám người đó, nói:
- Lúc trước khi đại chiến, nghe nói có người từng chửi ta?
Sắc mặt của đám người này lập tức trở nên trắng bệch, toàn bộ rầm một cái quỳ xuống.
Khi đại quân của Vũ gia đến xâm phạm, rất nhiều người đích xác từng mắng Lục Ly.
Hiện tại Lục Ly không chỉ trở thành vua không ngai của Thiên Đảo Hồ, còn là thủ lĩnh của thế lực mạnh nhất Bắc Mạc, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều phải chết.
Lục Ly không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, trên người Dạ Tra tỏa ra sát khí, không khí trong đại điện lập tức trở nên vô cùng áp lực.
Sau lưng đám người Bùi An bắt đầu đổ mồ hôi, trên trán những người từng mắng Lục Ly thì mồ hôi chảy tí tách, cả người đều run rẩy.
Lục Ly trầm mặc khoảng một nén hương, thời gian một nén hương này lại khiến đám người Bùi An cảm thấy giống như một năm, hắn lạnh lùng lên tiếng:
- Chuyện lúc trước bỏ qua, sau này các ngươi đều phải nghe theo mệnh lệnh của Liễu Di.
Ai dám có lòng ngỗ nghịch, Dạ tộc trưởng ngươi cứ trực tiếp diệt cả tộc hắn.
Dạ Tra vội vàng đứng ra chắp tay nói:
- Vâng, công tử!
Đám người vội vàng gật đầu hô lên:
- Tuân mệnh!
Lục Ly phất phất tay, bảo mọi người lui ra, đám người đó lúc này mới lau mồ hôi lạnh rồi rút đi.
Liễu Di và Cửu trường lão cảm kích bái tạ, hai người đều biết Lục Ly đây là đang trải đường cho Liễu gia, Sau này chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, Liễu gia đã định trước sẽ phát triển nhanh, ít nhất cũng có thể hơn Liễu gia khi ở Vũ Lăng Thành.
Chờ Liễu Di và Cửu trường lão lui ra rồi, Lục Ly nhìn Dạ Tra, hỏi:
- Dạ tộc trưởng, Đỗ Tranh Đỗ Tranh sẽ không tiết lộ tin tức, nhưng nếu vạn nhất lộ ra thì sao?
- Chắc là không đâu, người bình thường không nhìn thấu bí thuật của chúng ta.
Dạ Tra trầm ngâm một lát nói:
- Kỳ thật.
.
.
Cho dù tiết lộ cũng không sao, chúng ta ngay lập tức sẽ lui về tiểu thế giới, sau đó phong bế liên hệ với ngoại giới.
Chờ khi Thánh Chủ đạt tới Nhân Hoàng cảnh rồi nghĩ biện pháp luyện hóa tiểu thế giới đó của chúng ta, chúng ta vẫncó thể đi ra.
- Ừ, nếu thật sự đến một bước đó, ta sẽ tận lực.
Lục Ly gật đầu, Dạ Tra vì giúp hắn mà mạo hiểm có thể bị diệt tộc, Thanh Loan tộc đích xác là đối với hắn rất tốt.
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi một vấn đề đã cất giấu trong lòng rất lâu:
- Dạ tộc trưởng, ta rất hiếu kỳ, trong tiểu thế giới của các ngươi không có Thần Miếu, các ngươi là...!Giác tỉnh huyết mạch thế nào?
- Khà khà!
Dạ Tra bật cười, giải thích nói:
- Thiếu chủ, thế giới này không phải chỉ có Thần Miếu mới có thể giác tỉnh huyết mạch, rất nhiều chủng tộc đặc thù đều có biện pháp của riêng mình.
Chờ ngươi tới Trung Châu, ngươi sẽ phát hiện thế giới này còn có vô số chủng tộc kỳ dị mà ngươi chưa từng nghe nói, ngươi sẽ phát hiện rất nhiều chuyện kỳ diệu quỷ, nơi đó mới là trung tâm của thế giới, mới là thế giới đặc sắc nhất, mới là nơi cường giả hướng về.
- Trung Châu?
Tầm mắt Lục Ly hướng về phía nam, ánh mắt trở nên mông lung.
Hắn cũng có chút tâm trí hướng về, lập tức muốn tới đại địa thần kỳ đó, nhiệt huyết trong cơ thể hắn bắt đầu dũng động, cũng không biết lần này có thuận lợi đến Lục gia không?
...