Bất Diệt Long Đế


Sau khi Đỗ Tranh giải thích một phen, Lục Ly mới nắm rõ tình huống.
Trung Châu có mười hai tòa chủ thành, đông tây nam bắc bốn tòa, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc bốn tòa, ở giữa Trung Châu bốn tòa.
Giữa những chủ thành này có thể truyền tống với nhau, các thành trì còn lại thì không thể truyền tống vào.

Hơn nữa truyền tống trận củaThần Khải Thành mười năm trước đã đóng lại, nói một cách khác - hiện tại truyền tống trận của bất kỳ thành trì nào cũng không thể truyền tống tới Thần Khải Thành.
Lục Ly hiện tại có hai loại biện pháp tới Thần Khải Vực, thứ nhất là ngồi truyền tống trận ở gần, không ngừng di chuyển, trước tiên truyền tống tới phụ cận Thần Khải Vực rồi tới Thần Khải Thành.
Nhưng như vậy cũng tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa.

.

.

Phải tốn rất nhiều huyền tinh.
Ở Trung Châu tiền có thể ngồi truyền tống trận đều là người có tiền hoặc con cháu của gia tộc siêu cấp.

Con cháu của gia tộc tứ phẩm ngũ phẩm bình thường, thường ngày xuất hành cũng không dám ngồi truyền tống trận.
Vì sao à?
Bởi vì Trung Châu quá lớn, ví dụ như Thần Khải Vực, tuy chỉ là một vực, nhưng so với  Bắc Mạc còn lớn hơn gấp mười lần.

Truyền tống giữa vực và vực, cự ly cũng rất xa, tiêu hao rất nhiều huyền thạch năng lượng, huyền tinh cần tất nhiên cũng nhiều.
Còn có một điểm, không gian bên Trung Châu rất rắn chắc, truyền tống khó khăn hơn Bắc Mạc.

Cho nên thành trì trong vực bên kia truyền tống một lần cũng cần tới mấy trăm vạn huyền tinh, truyền tống giữa vực và vực cũng đều ở vào khoảng năm ngàn vạn huyền tinh.
Trung Châu có bao nhiêu vực? Lớn nhỏ hơn năm trăm.
Từ phía bắc tới phía đông Trung Châu, ít nhất cũng phải vượt qua hơn trăm vực.


Một vực năm ngàn vạn huyền tinh, cứ thế mà tính, mười vực năm ức, một trăm vực chính là năm mươi ức rồi.
Năm mươi ức huyền tinh có thể mua được năm sáu gốc Thăng Long Thảo, gia tộc bình thường sao nỡ bỏ ra?
Nếu đệ tử của mười hai vương tộc còn đỡ, bọn họ có lệnh bài của vương tộc, ngồi truyền tống trận được giảm giá, vậy rất có lời.
Lục Ly là con cháu Lục gia, nhưng vấn đề là không có lệnh bài vương tộc, chẳng lẽ hắn hô to lên mình là con trai của Lục Nhân Hoàng? Cho dù Lục gia đệ tử cũng không phải mỗi người đều được ban cho lệnh bài vương tộc.
Lục Nhân Hoàng từng đại chiến với cừu địch ở Bắc Mạc, điều này chứng tỏ Lục gia đệ tử cũng không phải an toàn tuyệt đối.

Lục Ly vô cùng xa lạ đối với Trung Châu, làm sao dám báo danh loạn xạ?
Còn có một loại biện pháp chính là cưỡi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, loại tốc độ này cũng chậm hơn rất nhiều, ít nhất  cầnkhoảng hai năm.
Đương nhiên.

.

.
Thời gian hai năm Mệnh Luân cảnh võ giả Mệnh Luân cảnh mà nói thì không tính là gì, bế quan tu luyện thoáng cái là qua.

Cho nên rất nhiều người đi xa, đều sẽ ngồi phi thuyền thiết giáp cỡ lớn, về an toàn thì không được đảm bảo tuyệt đối, nhưng dưới tình huống bình thường cũng sẽ không xảy ra sự cố.
- Hai năm!
Hai năm đối với Lục Ly mà nói thì vẫn quá dài, chỉ là  hiện tại hắn không có huyền tinh.

Chẳng lẽ tìm Bạch gia hoặc là Thanh Loan tộc để lấy, hay là xin Đỗ Tranh?
Lục Ly không muốn nợ loại nhân tình này, mấy chục ức huyền tinh không phải con số nhỏ.

Tìm Bạch gia đòi? Đó là giậu đổ bìm leo, còn có thể bị người ta nói là bắt chẹt.

Tìm Đỗ Tranh? Lục Ly và Đỗ Tranh vẫn chưa thân tới mức như vậy, hắn cũng không muốn nợ nhân tình này.


Tìm Thanh Loan tộc? Lần này Thanh Loan tộc đã giúp hắn quá nhiều, còn có khả năng bị phát hiện rồi diệt tộc, hơn nữa Thanh Loan tộc cũng cần mua các loại đan dược linh tài tu luyện, hắn không có mặt mũi nào mà đi xin.
Cuối cùng Lục Ly quyết định trước tiên tới Trung Châu xem tình huống,  hắn dẫn theo hai Quân Hầu cảnh, không thể nào lại không kiếm được huyền tinh?  Có thể vừa kiếm huyền tinh vừa đi đường.
Đỗ Tranh nói xong nhìn thấy Lục Ly nhíu mày không nói gì, nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng nói:
- Lục lão đệ, nếu ngươi nhất định muốn ngồi truyền tống trận, ta có thể tìm gia tộc, Đỗ gia vẫn có thể lấy ra được mấy chục ức huyền tinh.
- Không cần không cần.
Lục Ly liên tục xua tay nói:
- Hảo ý của Đỗ đại ca ta xin nhận, chuyện huyền tinh ta sẽ tự nghĩ biện pháp.
Đỗ Tranh cũng không miễn cưỡng, việc này đã vượt quá quyền hạn của hắn.

Lục Ly lại hỏi thăm Đỗ Tranh một số chuyện của Trung Châu, hàn huyên chừng hai canh giờ mới đứng dậy cáo từ.
- Lục lão đệ!
Lục Ly đứng dậy muốn đi, Đỗ Tranh giữ chặt tay hắn lại, nói:
- Ngươi truyền tống tới Trung Châu là phải đi qua Bạch Vân Thành, ta sẽ truyền tin để người của gia tộc ở bên kia tiếp ứng ngươi.

Ta có chức trách nên không thể theo ngươi tới Trung Châu, núi cao nước dài, ngày sau có cơ hội gặp lại.

Hoặc là ngươi về Bắc Mạc, chúng ta sẽ uống rượu hàn huyên.
Lục Ly chắp tay, cũng không nhiều lời, dẫn theo Minh Vũ đi ra ngoài.
Đỗ Tranh nhìn Lục Ly rời đi, thở dài nói:
- Lục gia không ngờ không biết tới sự tồn tại của Lục Ly? Có điều Lục gia mười năm trước đã phong thành, chắc là xảy ra  biến cố gì đó, không biết Lục Ly có thể tìm hiểu được không.

Lục Ly lần này vạn dặm xa xôi tới Lục gia, không biết có thể bình an thuận lợi không? Lục Ly à, ngươi đừng chết, nếu không ta lần này chính là làm một hồi không công đó.
...
Lục Ly ra khỏi hội đấu giá, lại nhìn thấy bên ngoài đầu người lúc nhúc.


Đều là người đứng đầu các thế lực của Thiên Đảo Hồ, sau khi nhóm người này thấy Lục Ly đi ra, lập tức cung kính hành lễ.
Đối với loại gia tộc bợ đỡ này, Lục Ly cũng lười chẳng muốn quan tâm.

Hắn sắp phải đi rồi, cũng không muốn nhiều lời với họ.

Hắn nhìn Minh Vũ, người sau trực tiếp ra hiệu Lục Ly bay lên trời, phóng thích Bản Mệnh Châu bay tới Bạch Đế Sơn.
Minh Vũ dẫn theo Lục Ly phá không mà đi, đám người đó ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết đắc tội với Lục Ly chỗ nào.
Minh Vũ trực tiếp bay lên Bạch Đế Sơn, cũng không dùng truyền tống.

Hai người vừa hạ xuống quảng trường của Bạch Đế Sơn, Yên phu nhân đã dẫn theo một đám Bạch gia trưởng lão tới nghênh đón, dường như đã sớm biết Lục Ly sẽ đến.
- Bạch Lãnh?
Lục Ly nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Bạch Lãnh không ngờ đã sống sót trở về.

Có điều bị chặt đứt một cánh tay, tuy đi theo Yên phu nhân tới đây, nhưng sắc mặt không lại dễ coi, vẻ mặt lạnh lùng.
Ở Luyện Ngục Nhai Bạch Lãnh từng bảo vệ Lục Ly, Lục Ly thấy Yên phu nhân dẫn theo đám người muốn hành lễ, vội vàng ngăn cản, sau đó hành lễ với Bạch Lãnh, nói:
- Bái kiến Lãnh gia.
Sắc mặt Bạch Lãnh sắc mặt dễ coi hơn, gật đầu nhưng lại không nói gì.

Yên phu nhân thấy không khí có chút xấu hổ, liền tới hoà giải:
- Lục Ly, tới nội điện đi, yến hội đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ ngươi.
- Không cần!
Lục Ly không thích loại yến hội này, ở trên Bạch Đế Sơn còn có cảm giác xấu hổ, hắn nhìn Yên phu nhân nói:
- Ta tới là để cáo biệt Thu Tuyết và Hạ Sương tiểu thư, là bằng hữu với nhau, dù sao trước khi đi cũng phải nói một tiếng.
Tin tức Lục Ly sắp đi, Yên phu nhân trở về đã nói với mọi người.

Các trưởng lão của Bạch gia có người vui có người buồn.
- Bọn họ ở chỗ lầu các, ta dẫn ngươi đi.
Yên phu nhân phất tay ra hiệu cho mọi người thối lui, dẫn theo Lục Ly và Minh Vũ tới Lộ Thiên Các Lâu.
Còn chưa đến lầu các, Lục Ly từ xa liền nhìn thấy hai thân ảnh yểu điệu, còn nghe thấy tiếng đàn du dương.

Bạch Thu Tuyết trong lầu các mặc váy trắng, giống như phi tiên, nàng ta ngồi xếp bằng dưới đất, tay gẩy đàn, vẻ mặt chuyên chú tuyệt đẹp, giống như tiên tử trong tranh.
Bạch Hạ Sương thì ở ngoài lầu các, nàng ta mặc váy đỏ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm màu đỏ, đang múa kiếm, tư thái nàng ta tuyệt đẹp, bồng bềnh như tiên, kiếm múa rất đẹp, người còn đẹp hơn.
Hai tỷ muội một tĩnh một động, một trắng một đỏ, một đánh đàn một múa kiếm, bộ dạng của hai người lại giống hệt, đều là mỹ nhân tuyệt thế.
Lúc này hình ảnh trên lầu các đẹp tuyệt vời, khiến người ta không đành lòng tới phá tan.
Tiếng đàn du dương, kiếm múa mạn diệu, lại lộ ra một loại cảm giác nhiên ưu thương và cô đơn, dường như.

.

.

Hai tỷ muội là cố ý tiễn đưa Lục Ly.
Hai tỷ muội đều không nhìn Lục Ly, giống như không cảm thấy có người đến.

Lục Ly vung tay lên bảo Yên phu nhân và Minh Vũ dừng lại, hắn đứng xa xa lẳng lặng quan khán, ánh mắt từ xa tỏa định hai tỷ muội, dường như muốn khắc ghi bóng hình bọn họ vào sâu trong lòng.
Một khúc kết thúc, hai tay Bạch Thu Tuyết khẽ vuốt dây đàn, Bạch Hạ Sương cầm kiếm mà đứng.

Ánh mắt Hai người đều nhìn ra xa xa, thấy Lục Ly đã xoay người bước đi, chỉ lưu lại một bóng lưng cô đơn.
Trên mặt Bạch Thu Tuyết lộ ra một tia sầu não, há đôi môi ánh dào, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thốt ra được hai chữ:
- Bảo trọng.
Bạch Hạ Sương thì lại không cố kỵ nhiều như vậy, cao giọng hô lên:
- Lục Ly, nhờ về thăm chúng ta, đừng ở Trung Châu.
- Ha ha ha ha.
Lục Ly dừng lại, ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Minh Vũ dẫn hắn bay lên, hóa thành một đạo lưu tinh phá không mà đi.
Lục Ly thủy chung không quay đầu lại, chỉ cười to.

Tiếng cười đó vô cùng hào khí can vân, nhưng vẻ sầu não bên trong lại không thể nào che giấu được.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận