Bất Diệt Long Đế


Sơn động quá nhỏ, Lục Ly trốn vào trong sơn động thì chỉ có đường chết.

Hắn ngay lập tức phóng ra Nhiên Huyết Thần Kỹ, huyền lực vận chuyển, đồng thời còn phóng ra Di Hình Ảo Ảnh.

Thân thể từ trong sơn động bắn ra, chạy vội ra xa xa.
Tốc độ phản ứng của hắn cũng coi như là nhanh, vừa bay đi, hoàng kim đó liền nặng nề đập vào sơn động.

Sơn động đổ sập ầm ầm, đá vụn bay tứ tung, một nửa hoàng kim cổ quan đã cắm vào trong.
- Tốt quá!
Đỗ Luân ở cách đó không xa mừng rỡ, hét lớn với hai Mệnh Luân cảnh của Đỗ gia:
- Mau xuất thủ trấn áp, ta muốn đích thân lấy được nó, cổ quan này là của ta.
Hắn cưỡi Mệnh Luân bay vụt đến, hai thám báo của Đỗ gia đều phóng thích ra Mệnh Luân công kích hoàng kim cổ quan, ý đồ muốn đánh cổ quan cắm vào trong núi, khiến nó không thể bay đi được nữa.
Ầm!
Ai ngờ cổ quan giống như có sinh mệnh bàn, nhanh chóng bắn ngược ra, va vào hai Mệnh Luân, sau đó lại bay ra xa xa.
Lục Ly đã bay đi được hơn một dặm, cảm thấy phía sau có tiếng gió phần phật, đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy cổ quan bay đến, lập tức biến sắc, há miệng chửi to.
Cổ quan này hình như là nhằm vào hắn?
Nếu không thì sao lại khéo như vậy? Hai lần đều đập về phía hắn?
Thân thể hắn huyễn hóa ra mười mấy cái bóng, ở phía trước kéo ra một quỷ ảnh, ý đồ khiến cổ quan này phán đoán nhầm, nhằm tránh khỏi va chạm.
Nhưng mà.
Cổ quan lại đổi hướng, không ngờ vẫn lao tới chân thân của hắn.

Lục Ly lúc này đã xác định được trăm phần trăm, cổ quan này là cố ý, hắn đã mơ hồ minh bạch một số chuyện.
Hai lần vừa rồi cũng không phải là trùng hợp, cổ quan có thể bay trốn chung quanh, khẳng định là bị yêu ma bên trong khống chế.

Mà yêu ma này đã...!Nhận ra hắn, muốn trả thù hắn, muốn giết chết hắn.
Trong Long Đế Trủng, yêu ma thiếu chút nữa thì khống chế Vũ Linh Hư, thanh thần binh đó cũng được rút ra.

Chính là vì Lục Ly bảo Tiểu Bạch cắn đứt Hàn Thiết Cự Liên, mới khiến yêu ma không thành công, cuối cùng yêu ma đó còn khống chế Vũ Linh Hư đi trảm sát bọn Lục Ly Bạch Thu Tuyết.
Năng lực của lão yêu ma này đã đạt tới mức độ không thể tưởng tượng, Long Đế đã chết nhiều năm như vậy rồi, tàn hồn của hắn không ngờ vẫn chưa tán? Có thể nhận ra Lục Ly cũng là dễ hiểu.
Vào thời khắc mấu chốt, Lục Ly chỉ có thể cắn răng giơ quyền đầu hung hăng đấm tới cổ quan.

Hắn thử con kiến lay trời, Mệnh Luân cũng không thể đánh bay hoàng kim cổ quan, hắn lại muốn một quyền đập bay.
Vù.
Tốc độ của Hoàng kim cổ quan đề thăng một phần, mang theo tiếng gió phần phật đột nhiên đánh tới Lục Ly.

Quyền đầu của Lục Ly cũng mang theo tiếng gió phần phật đấm tới cổ quan.
Có điều.

.

.
Khi sắp va chạm, hai chân Lục Ly đột nhiên trượt một cái, sau đó cả người ngửa ra sau.

Hoàng kim cổ quan xượt qua thân thể hắn, bắn về phía trước.
Hoàng kim cổ quan bay qua người hắn, Lục Ly thở hắt ra từng hơi, thầm nghĩ nguy hiểm thật, may mà hắn phản ứng nhanh, nếu không thì vừa rồi đã bị đụng chết rồi.
Vù.
 Chỉ là hắn còn chưa thở xong, hoàng kim cổ quan đã đi rồi còn quay lại.

Cổ quan này dừng lại trong không trung, sau đó căn bản không cần quay đầu, cứ thế bay ngược ra sau.
- Mẹ nó, vẫn chưa thôi à? Minh Vũ và Vũ Hóa Thần sao vẫn chưa về!
Lục Ly há miệng chửi to, hắn đảo mắt, bò dậy điên cuồng đào tẩu, chạy tới chỗ đám người Đỗ Luân, hy vọng mượn dùng đám người Đỗ Luân để tránh né đuổi giết.
Vù.
Nhưng mà, quang mang trên hoàng kim cổ quan đột nhiên sáng lên, tốc độ tăng nhanh thoắt cái đã đuổi kịp Lục Ly, đột nhiên đập mạnh vào lưng hắn.
Vào lúc sống còn, đầu óc Lục LY chuyển động rất nhanh, hắn cắn răng khống chế thân thể ngừng lại.

Khi cổ quan bay vụt đến, hai chân hắn đột nhiên giậm mạnh xuống đất, cả người bay vụt lên, ý đồ muốn nhảy lên trên cổ quan để tránh thoát lần va chạm này.
Hắn tính rất chuẩn, lúc cổ quan bay tới vừa hay nhảy lên trên cổ quan, thành công tránh được sự va chạm của cổ quan.
Phù phù.
Hắn vừa thở được một hơi, một giây tiếp theo lại biến sắc.

Bởi vì...!Hàn Thiết Cự Liên xuyên qua bốn góc quan tài lại đột nhiên vung lên, như một cây roi nháy mắt đã cuốn lấy thân thể hắn, chói chặt toàn thân hắn giống như một cái bánh chưng thịt.
- A?
Đỗ Luân và hai thám báo của Đỗ gia ở Cách đó không xa chạy vội đến, vừa hay thấy một màn này.

Ba người đều trợn tròn mắt, cổ quan này thành tinh à? Hay là dị thú biến thành? Không ngờ có thể sử dụng Hàn Thiết Cự Liên để trói người? Ba người nhìn nhau, không dám đến gần, vạn nhất ba người cũng bị trói lại thì sao?
- Vù!
Cổ quan lóe lên quang mang, mang theo Lục Ly hóa thành một đạo lưu quang bay đi xa xa.

Đỗ Luân cuối cùng cũng có phản ứng, quát với hai thám báo:
- Nhanh đi bẩm báo cho gia gia của ta, nói Lục Ly bị cổ quan trói đi rồi.
Cảm quan của Đỗ Luân đối với Lục Ly rất kém, nhưng hắn biết rõ Đỗ Nhiễm coi trọng Lục Ly tới mức nào? Lục Ly bị trói đi vạn nhất xuất hiện bất trắc gì, gia gia hắn e là sẽ lột da hắn mất.
Vù vù.
Từng bóng người bay tới, đều là người của Tần gia.

Mấy Bất Diệt cảnh cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, nhưng lại không do dự nhiều, cưỡi Mệnh Luân đuổi theo hoàng kim cổ quan.
Bùm bùm bùm.
Chiến đấu ở xa xa cuối cùng cũng kết thúc, hai Quân Hầu cảnh của Tần gia đều bị đánh bay, miệng phun máu tươi.

Một người huyết nhục mơ hồ, sắc mặt tái nhợt, hẳn là đã bị thương rất nặng.
Đỗ Nhiễm, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ từ trong sương đen bay ra, Đỗ Nhiễm lập tức tìm kiếm cổ quan, Minh Vũ thì lập tức nhìn tới nơi Lục Ly ẩn thân.
- Thiếu chủ đâu rồi?
Trong mắt Minh Vũ hàn quang lấp lánh, Vũ Hóa Thần thì giật nảy mình, vừa nhìn một cái sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

Đỗ Nhiễm cũng giật mình, nhìn một cái liền biến sắc.
Vù.
Thám báo của Đỗ gia tới, một người từ xa đã hét lên:
- Trưởng lão, vị công tử đó bị xích sắt của cổ quan cuốn lấy, bay đến bên kia rồi.
Đỗ Nhiễm và Vũ Hóa Thần biến sắc,  Minh Vũ thì ngay lập tức bay đi, cưỡi Bản Mệnh Châu, tốc độ đạt tới cực hạn.
- Đuổi theo.
Đỗ Nhiễm hét lớn một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, đồng thời gầm lên trong không trung:
- Lập tức truyền tin cho gia tộc, phái người ở phía trước chặn đường cổ quan, nhất định phải bảo đảm thiếu niên bị cổ quan cuốn lấy được bình an vô sự.
Đệ tử trực hệ của Lục gia!
Nếu xảy ra chuyện ở địa bàn của Đỗ gia, ngày sau khi Lục gia biết được, Đỗ gia e là sẽ tan thành mây khói.
Tốc độ phi hành của cổ quan rất nhanh, nhưng chắc không bằng Quân Hầu cảnh, nếu không thì vừa rồi đã sớm trốn đi rồi.
Nghĩ tới điểm này Đỗ Nhiễm, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần cũng bớt lo, lại nghĩ đến đây là địa bàn của Đỗ gia, trong thành trì cũng có truyền tống trận, cường giả của Đỗ gia rất nhanh sẽ tới nơi.

Lục Ly vẫn có hy vọng được cứu về, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần lại đỡ lo hơn mấy phần.
Đương nhiên, đây đều là hai người tự an ủi mình.
Tốc độ của hai người đạt tới cực hạn, trong lòng cũng không ngừng hối hận, sớm biết vậy đã không nên để Lục Ly ở lại một mình.
Vũ Hóa Thần bị gieo Hồn trùng, không dám có lòng gây nguy hại tới Lục Ly, ngược lại hy vọng hắn đừng có gặp chuyện không may.
Nếu Lục Ly xảy ra chuyện, kịp luyện hóa ấn ký trong ngọc phù thì còn đỡ, nếu chưa luyện hóa mà đã chết, Hồn trùng trong óc hắn có thể sẽ bạo động, đến lúc đó hắn chết như thế nào cũng không biết.
 Ba người vừa cầu nguyện vừa thầm tự trách, một đường đuổi theo.
Chuyện khiến ba người hoảng sợ đã xảy ra, bọn họ đuổi theo cả mấy trăm dặm, không ngờ vẫn không nhìn thấy cái bóng của hoàng kim cổ quan.
Thám báo của Đỗ gia không thể gạt người, hoặc là tốc độ của hoàng kim cổ quan đã đề thăng, còn nhanh hơn bọn họ nhiều.

Hoặc hoàng kim cổ quan thay đổi phương hướng, nếu không thì không thể lại ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
Lại đuổi theo mấy chục dặm, phía trước có hai cường giả bay tới.

Đỗ Nhiễm nhìn lướt qua, tim như triệt để chìm vào đáy cốc, bởi vì hai người phía trước là  người của Đỗ gia.
Nếu người của Đỗ gia bay tới từ phương hướng này, vậy khẳng định không gặp được hoàng kim cổ quan, bọn họ đã mất dấu rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui