Bất Diệt Long Đế


Vù!
Trong sơn mạch phía tây Phố Thành, ba bóng người bay tới, người đi trước tóc trắng như tuyết, sau lưng đeo bảo kiếm, đeo mặt nạ Quỷ Sát.

Người phía sau lưng hùm vai gấu giống như một con dã thú hình người, không phải Minh Vũ và Vũ Hóa Thần thì là ai?
Đỗ Nhiễm đi sau cùng, ba người một mực  tìm kiếm ở dã ngoại, không nghỉ ngơi dù chỉ một khắc.

Sau khi nhận được tin tức lập tức truyền tống tới Phố Thành, sau đó ngay lập tức bay tới bên này, bởi vì tin tức là ở gần đây truyền đến.
Ba người đều phóng ra Bản Mệnh Châu cấp tốc phi hành, rất nhanh liền nhìn thấy mấy người ngồi xếp bằng dưới đất chữa thương, mấy người đó đều bị Lục Ly đập bị thương.
- Người đi đâu rồi?
Đỗ Nhiễm từ xa đã quát lên, người phía dưới giật mình tỉnh lại, chỉ về phía tây nam, nói:
- Bên kia.
Ba người không dừng lại mà lập tức đuổi theo, trên đường đi không ngừng nhìn thấy có người bị đập cho bị thương, sau khi hỏi vài câu thì biết được bị Lục Ly quăng cổ quan đánh, trong mắt ba người đều lộ ra một tia bất an.
Lục Ly này làm việc rất hiểu chừng mực, tuyệt đối sẽ không xằng bậy.

Nếu hắn vung cổ quan đập người, vậy khẳng định không phải là bổn ý của hắn, nói một cách khác,  Lục Ly có thể đã hóa ma.
- Đuổi theo!
Tốc độ của ba người lại cường hành đề thăng một phần, trong lòng vô cùng cấp bách và lo lắng.

Lại bay gần nửa canh giờ, ba người cuối cùng cũng đuổi kịp bốn võ giả Bất Diệt cảnh.
- Người đâu rồi?
Đỗ Nhiễm từ rất xa đã gầm lên, bốn Bất Diệt cảnh nhìn về phía Đỗ Nhiễm, đều ngừng lại, một người có chút hổ thẹn nói:
- Chúng ta.

.

.

mất dấu rồi!
- Mất dấu? Các ngươi là thùng cơm à?
Đỗ Nhiễm giận tím mặt, Lục Ly kéo quan tài thì có thể đi nhanh được tới mức nào? Sao có thể mất dấu?
Người đó có chút ủy khuất chớp chớp mắt, giải thích:
- Trưởng lão, cái này không trách được chúng ta.

Tốc độ của Tiểu tử đó rất nhanh, không hề chậm hơn chúng ta.

Hơn nữa hắn thể huyễn hóa ra mười mấy phân thân, thần niệm cũng không tra xét được.

Chúng ta căn bản không biết đâu là chân thân, một lát sau thì mất dấu.
- Sao có thể?
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần rất kinh ngạc, huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh thì Minh Vũ cũng biết, thần niệm tùy tiện quét qua một cái là có thể phân biệt được chân thân giả thân mà.
Sao có thể không tra xét được? Hơn nữa Lục Ly chỉ là Hồn Đàm cảnh, tốc độ có thể nhanh tới mức nào? Sao có thể nhanh hơn Bất Diệt cảnh?
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần hỏi vài câu, sau khi hỏi rõ tình huống lúc đó, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần triệt để ngây đơ.

Hai người vẫn không tin, trừ phi đó không phải là Lục Ly mà họ biết.
Ầm.
Ngoài mấy ngàn dặm phía đông nam, một chùm pháo hoa cực lớn tỏa ra, chiếu sáng cả nửa thiên không.

Minh Vũ và Vũ Hóa Thần, Đỗ Nhiễm lập tức nhìn về bên đó, sắc mặt mừng rỡ.
- Đuổi theo!
Rất rõ ràng, bên kia có người của Đỗ gia phát hiện không thể chặn Lục Ly lại, cho nên phóng ra đạn tín hiệu cầu viện.
Ba người khống chế Bản Mệnh Châu rạch phá trường không đuổi theo, có điều rất nhanh ba người liền phát hiện một vấn đề, đạn tín hiệu ở xa mấy ngàn dặm?
Nói vậy thì trong thời gian rất ngắn, Lục Ly đã vượt qua cự ly mấy ngàn dặm? Chuyện bốn Bất Diệt cảnh đó nói rất có khả năng là thật.

.

.
Ba người đều nghĩ không thông, chỉ có thể trước tiên đuổi theo xem tình huống.

Cho dù  Lục Ly có tốc độ của Bất Diệt cảnh, tốc độ của ba người vẫn nhanh hơn gấp mười lần, chắc là có thể đuổi kịp.
Mấy ngàn dặm đối với Quân Hầu cảnh thì không tính là xa, chỉ là sau thời gian hai nén hương, ba người đã tới chỗ phóng thích đạn tín hiệu.

Từ xa nhìn tới, lại thấy mấy chục võ giả bị đánh, Lục Ly và Long Đế Quan lại không thấy bóng dáng.
Đỗ Nhiễm lại hỏi một câu, gầm lên:
- Chạy hướng nào?
- Không biết.
Người bên dưới vẻ mày ngỡ ngàng, một người giải thích:
- Thiếu niên đó huyễn hóa ra mười mấy ảnh tử, bốn phương tám hướng đều có, chúng ta cũng không biết hắn chạy đi đâu.
- Chia ra đuổi!
Lần này đám người Minh Vũ không dám tiếp tục dừng lại, từ phương hướng bọn họ đến thì không thể có, ba phương hướng còn lại thì bọn họ vừa hay có ba người.
Minh Vũ bay theo hướng nam, Vũ Hóa Thần thì phía tây, còn Đỗ Nhiễm thì phía bắc.

Ba người nghĩ cho dù Lục Ly chạy hết tốc lực, với tốc độ của ba người vẫn rất nhanh là có thể đuổi kịp.
Nhưng mà...
Ba người đuổi ra mấy ngàn dặm, lại không phát hiện bất kỳ manh mối nào, hơn nữa thám báo trên đường cũng không bị đánh.

Ba người đều cho rằng là đuổi sai phương hướng, lập tức quay lại đổi phương hướng đuổi theo.
Sau hai canh giờ, ba người đến một quận thành hội hợp.

Nếu hai canh giờ mà không đuổi kịp, vậy khẳng định đã mất dấu, ba người đều muốn về thành tìm hiểu chút tin tức.
Không chỉ là ba người!
Đại trưởng lão của Đỗ gia dẫn theo  mười mấy Quân Hầu cảnh cũng tới, kết quả lại đều không có bất kỳ phát hiện gì, Lục Ly lại bốc hơi khỏi nhân gian.
Việc này rất tà dị, tà dị khiến các trưởng lão của Đỗ gia cũng không thể lý giải, càng đừng nói tới người phía dưới.
Trung Châu nhiều năm như vậy, vẫn chưa nghe nói tới có chuyện quỷ dị như vậy phát sinh.

Có điều có người hoài nghi phải chăng trong Long Đế Quan có tà vật tồn tại? Nếu không thì sao có thể tránh được sự điều tra của nhiều người như vậy, vô duyên vô cớ bốc hơi khỏi nhân gian?
Trời đã sáng, việc này dùng tốc độ khủng bố truyền tới tất cả thành trì bộ lạc trong phạm vi ngàn vạn dặm, hơn nữa càng truyền càng huyền bí.
Thậm chí có người bắt đầu lan truyền một thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, người này là ác ma từ cửa ra của Bắc Mạc U Minh tới.

Hắn muốn ma hóa người Trung Châu, khiến Trung Châu biến thành nhạc viên của ác ma.
Đỗ gia không biết làm sao, chỉ có thể không ngừng truyền tin, võ giả của tất cả gia tộc trong một đại vực mà Đỗ gia khống chế đều xuất động, cả thế giới đều đang tìm kiếm Lục Ly.
Tìm đến trưa, vẫn không có bất kỳ tin tức gì truyền đến.

Minh Vũ, Vũ Hóa Thần, Đỗ Nhiễm đều truyền tống tới Hàm Thành, chờ ở trong thành, một khi có tin tức thì có thể lập tức truyền tống.
Mấy ngàn vạn võ giả từ trong các thành trì chạy ra, tìm kiếm khắp nơi.

Trong tay rất nhiều võ giả đều có đạn tín hiệu, ngọc phù cảnh báo, một khi phát hiện cổ quan và Lục Ly sẽ lập tức truyền tin.
Đỗ gia tộc trưởng truyền lệnh xuống, việc này không thể truyền rộng, không thể để đại gia tộc bên ngoài biết được.

Nếu không vạn nhất dẫn tới sự tò mò của các gia tộc còn lại, cũng phái cường giả tới đây, cục diện sẽ càng rối loạn.
Người của Tần gia đã lùi về, cũng không có hành động khác.

Nơi này là địa bàn của Đỗ gia, nếu bọn họ không ngay lập tức cướp được cổ quan, người của Tần gia chắc cũng biết là không còn cơ hội.
Một buổi sáng, Minh Vũ, Vũ Hóa Thần, Đỗ Nhiễm trưởng lão đang sống trong thấp thỏm bất an, không có bất kỳ tin tức nào truyền đến.

Tất cả mọi người như ngồi trên bàn chông, mỗi một giây một phút đều cảm thấy vô cùng khổ sở.
Buổi chiều!
Cuối cùng cũng có tin tức truyền đến, nhưng tin tức này lại khiến vô số trưởng lão của Đỗ gia trợn tròn mắt.

Bởi vì tin tức truyền đến là Lục Ly kéo cổ quan xuất hiện ở Khê Thành.
Minh Vũ nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Nhiễm rất khó coi, trong mắt lấp lánh hàn quang, hỏi:
- Khê Thành là ở đâu?
- Phía đông nam!
Trong mắt Đỗ Nhiễm toàn là vẻ ngạc nhiên, nói:
- Đi thêm về phía trước đã không còn là địa bàn của Đỗ gia, mà là địa bàn của Tần gia.

Phố Thành cách Khê Thành ức vạn dặm lộ trình, chúng ta dù chạy hết tốc lực cũng phải nửa ngày, Lục công tử làm sao mà vượt qua được? Hơn nữa trên đường không ngờ lại không kinh động tới bất kỳ võ giả nào? Việc này.

.

.

Rất tà môn.
- Địa bàn của Tần gia?
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ lại lập tức lao ra ngoài, nhảy vào truyền tống trận.
Ở địa bàn của Đỗ gia thì không ai công kích Lục Ly, nhưng tới địa bàn của Tần gia, Lục Ly sẽ sinh tử khó lường!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui