Bất Diệt Long Đế


Lục Ly kéo quan tài chạy như điên, tất nhiên không phải hắn đang khống chế thân thể, hắn cũng không có năng lực và thủ đoạn như vậy, tránh né sự truy kích của nhiều Quân Hầu cảnh.
Ý thức của hắn lúc này rất tỉnh táo, bởi vì yêu ma đang toàn tâm khống chế thân thể hắn tránh né truy kích, cho nên không có thời gian để xâm nhập vào linh hồn hắn.
Hắn "Nhìn thấy" Minh Vũ và Vũ Hóa Thần, Đỗ Nhiễm, nhưng hắn lại không làm được gì.
Thậm chí lúc này hắn căn bản không thể ảnh hưởng được tới thân thể của mình, không thể quấy rối vào thời điểm mấu chốt.

Bởi vì bên ngoài Hồn Đàm của hắn đã bị năng lượng màu xanh lục bao phủ.
Hắn đoán mình không thể khống chế thân thể, cũng bởi vì Hồn Đàm bị năng lượng màu xanh lục bao bọc.

Linh hồn và thân thể của hắn bị ngăn cách, không thể hình thành liên hệ, tất nhiên không thể khống chế bất kỳ bộ vị nào trên thân thể.
Thủ đoạn của yêu ma này khiến bản thân Lục Ly cũng phải kinh thán, nhất là loại thần kỹ một bước vượt qua một dặm.

Hắn rõ ràng có thể cảm ứng được, sau khi hắn bước ra một bước, không gian hơi dao động, sau đó hắn xuyên qua trong không gian, một phát vượt qua cự ly một dặm.
Còn có Di Hình Ảo Ảnh!
Đây là huyền kỹ Thiên cấp của hắn, có điều uy lực rõ ràng được gia tăng, còn là vẫn đang không ngừng gia tăng.

Ban đầu cho dù yêu ma khống chế thân thể của mình, cũng chỉ có thể huyễn hóa ra mười mấy phân thân, vừa rồi lại huyễn hóa ra tới hơn sáu mươi phân thân.
Điều này chứng tỏ...!Yêu ma đánh cắp loại huyền kỹ này từ trong linh hồn của hắn, sau đó cảm ngộ cải tạo hoặc là dung hợp với bí thuật hoặc áo nghĩa khác, mới có thể đạt đến uy lực hiện tại.
Vừa rồi một đám Quân Hầu cảnh đều trợn tròn mắt, điều này chứng tỏ Quân Hầu cảnh cũng không thể dùng thần niệm  tra xét ra chân thân.

Lục Ly rất kinh thán đối với năng lực của yêu ma này, có điều ngẫm lại một lão yêu ma có thể ở trong Long Đế Quan nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể giữ lại tàn hồn, bản thân chắc chính là tồn tại nghịch thiên.
Yêu ma tiếp tục khống chế thân thể hắn tiến về phía trước, mỗi lần khi Quân Hầu cảnh phía sau sắp đuổi kịp, lập tức phóng ra huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh, sau đó thoải mái đào tẩu.
Đám người Minh Vũ, Vũ Hóa Thần và Đỗ Bất cũng nghĩ ra biện pháp đối phó, khi hắn phóng thích Di Hình Ảo Ảnh, bọn họ đều phân tán ra, ý đồ ngay lập tức tỏa định chân thân rồi động thủ trấn áp.
Đỗ Bất có một lần tỏa định được chân thân, nhưng vừa tới gần, yêu ma lại phóng ra Di Hình Ảo Ảnh, Đỗ Bất cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Di Hình Ảo Ảnh có thể phóng thích vô hạn, chỉ cần trong thần hải của Lục Ly còn có huyền lực là được.
Huyền lực trong thần hải của Lục Ly rất dồi dào, cho dù khi không tu luyện hấp thu huyền khí, cũng có thể duy trì mấy tháng.

Cho nên nếu Đỗ gia và Tần gia không phái ra nhiều võ giả mạnh hơn đến đây, vậy thì không cản được Lục Ly.
Cứ như vậy một đường chạy trốn, một đường truy kích, một buổi chiều trôi qua,  sắc trời đã sắp tối.
Lục Ly dẫn theo mười mấy Quân Hầu cảnh đã bôn ba được trăm vạn dặm, hơn nữa Tần gia còn truyền tống tới đây ba Quân Hầu cảnh, hiện tại Quân Hầu cảnh đi theo phía sau đã đạt tới mười bảy người.
- Đi truyền tin cho tộc trưởng, mời hắn xuất động!
Một trưởng lão của Tần gia lại nhìn thấy Lục Ly huyễn hóa ra hơn sáu mươi hư ảnh, triệt để bất lực rồi.

Hắn cau mày, biết không thể cứ tiếp tục kéo dài như vậy, nếu không không ai có thể cản được thiếu niên và cổ quan đó.
Một trưởng lão của Tần gia gật đầu:
- Ừ, lão lục, ngươi tới thành trì gần đây truyền tin, bảo tộc trưởng xuất động.

Còn không đến, cổ quan đó sẽ đi vào Tà Vu Sơn mất.
Một trưởng lão gật đầu, bay về phía sau.

Xa xa Đỗ Bất nhìn thấy trưởng lão của Tần gia bay đi, sắc mặt âm tình bất định, hắn cắn chặt răng nói với Đỗ Nhiễm:
- Ngươi cũng đi truyền tin đi, mời tộc trưởng hoặc là đại trưởng lão truyền tống tới đây, nếu Lục Ly vào Tà Vu Sơn, vậy cho dù là thần cũng không cứu được hắn.
- Tà Vu Sơn là nơi nào?
Minh Vũ hỏi, Vũ Hóa Thần cũng lo lắng nhìn tới.
Đỗ Bất khẽ thở dài, thốt ra vài từ:
- Tuyệt địa xếp thứ ba ở bắc bộ Trung Châu, dưới Nhân Hoàng cảnh tiến vào thì chắc chắn phải chết!
Một trưởng lão khác của Đỗ gia bổ sung:
- Nơi này từng là nơi ẩn cư của một cường giả, bên trong đều là vu trùng và vu độc, còn có cấm chế nhiều vô kể.

Đó không phải là cấm chế bình thường, là cấm chế của Cổ Thần, vô cùng khủng bố, nếu chúng ta đi vào...!Chắc chắn sẽ phải chết.

Cho dù tộc trưởng nhà ta và tộc trưởng của Tần gia cũng không dám xâm nhập, các chủ của Linh Lung Các cũng từng đi vào, có điều sau khi đi ra thì nàng ta lại không nói gì, Linh Lung Các cũng không có ai vào nữa.
- Ặc..
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều biến sắc, hai người không nói gì tiếp tục truy kích.

Dưới mặt nạ Quỷ Sát của Minh Vũ, một đôi mắt đã lạnh như băng, nếu có thể nhìn thấy sắc mặt hắn, khẳng định là vô cùng khó coi.
Kỳ thật bản thân cũng hai người có một loại minh ngộ, Lục Ly lúc này đã không còn là thiếu chủ của bọn họ.
Lục Ly không thể có năng lực như vậy, tuy hai người nghĩ không thông, nhưng lại thúc thủ vô sách.

Minh Vũ từng nhiều lần muốn dùng thế trấn áp Lục Ly, đáng tiếc đều chỉ trấn áp được hư ảnh, hắn không có lần nào tiếp cận được chân thân.
Lại một nữa đuổi kịp, lại một lần nữa bị Di Hình Ảo Ảnh  của Lục Ly khiến cho mất dấu, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần cam chịu số phận.

Hiện tại chỉ có hy vọng tộc trưởng hoặc là đại trưởng lão của Đỗ gia tới, hai người này đều là Nhân Hoàng cảnh.

Đỗ gia cũng bởi vì chỉ có hai Nhân Hoàng, nếu không đã sớm thăng cấp làm gia tộc thất phẩm rồi.
Thời gian từ từ trôi qua, đêm đã khuya, nhiệt độ không khí trở nên giá lạnh, gió lạnh vi vu.

Một đám Quân Hầu cảnh phi hành chung quanh, tìm kiếm Lục Ly.
Ầm!
Phía đông lại có một viên đạn tín hiệu sáng lên, nhưng nội tâm của đám người Quân Hầu cảnh đều đã chết lặng, cho dù phát hiện ra Lục Ly thì sao? Bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể đi theo Lục Ly, đảm bảo không bị mất dấu mà thôi.
- Sao vẫn chưa tới?
Trong lòng Đỗ Bất càng lúc càng cấp bách, sắp tới Tà Vu Sơn rồi, nếu tộc trưởng hoặc là đại trưởng lão của Đỗ gia còn chưa tới, tất cả sẽ muộn mất.
- Đúng rồi!
Trong lòng Đỗ Bất khẽ động, nói:
- Chúng ta chia ra mấy người chặn ở ngoài Tà Vu Sơn, chỉ cần Lục công tử không tiến vào Tà Vu Sơn, chờ tộc trưởng hoặc đại trưởng lão tới là sẽ an toàn.
- Đúng đúng!
Các trưởng lão còn lại đều gật đầu, lập tức Đỗ Bất sai bốn Quân Hầu cảnh bay thẳng tới phía đông, chuẩn bị tới ngoài Tà Vu Sơn chặn đường.
Minh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cũng tới dưới Tà Vu Sơn, nếu thiếu chủ đi qua đó, ta có thể trấn áp hắn.
Minh Vũ đi theo, bay thẳng về phía đông.

Nơi này cách Tà Vu Sơn không xa, chỉ ba nén hương là đám người Minh Vũ đã tới bên dưới một ngọn núi cao ngất.
Ngọn núi này giống như một con cự thú bàn cứ trên đồng hoang, bên trong sương mù tím đen dầy đặc, âm khí nghi ngút.

Không cần tiến vào, chỉ nhìn từ bên ngoài đã có thể cảm thấy bên trong vô cùng nguy hiểm và khủng bố.
Minh Vũ nóng lòng chờ đợi, vừa hy vọng Lục Ly đừng đi qua đây, vừa hy vọng hắn sẽ tới đây, sau đó mình sẽ dùng thế trấn áp.
Vù.
Sau hai nén hương, phía tây vang lên một tiếng xé gió, tiếp theo một cổ quan tỏa ra kim quang như ẩn như hiện, Lục Ly vẫn đi qua đây.
- Tới rồi, chuẩn bị trấn áp!
Cả người Minh Vũ trở nên căng thẳng, bốn Quân Hầu cảnh còn lại cũng vô cùng khẩn trương.

Đều phóng thích Bản Mệnh Châu, lấy ra binh khí và pháp bảo, chuẩn bị ngăn cản Lục Ly đi vào, hoặc là trấn áp Lục Ly.
Mười dặm, năm dặm, ba dặm!
Mọi người đã có thể thấy rõ Lục Ly, hắn tóc tai bù xù, hai mắt đỏ rực, sắc mặt dữ tợn giống như một con sói cô độc, muốn tránh né cừu địch đuổi giết.
- Động thủ!
Minh Vũ chợt quát một tiếng, cả người bắn ra, ngay lập tức phóng ra thế, bốn Quân Hầu cảnh còn lại cũng xuất thủ.
Ngay lúc này, trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ đùa cợt, thân thể bay lên cổ quan, thanh quang trên cự quan lóe lên rồi đột ngột biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Rầm rầm.
Công kích của mọi người đều đánh hụt, Lục Ly và cổ quan biến mất, không trúng bất kỳ công kích nào.
Khi mọi người mở to hai mắt nhìn chung quanh, phóng thích thần niệm tìm kiếm, trong Tà Vu Sơn đột nhiên sáng lên một đạo quang mang, tiếp theo một hoàng kim cổ quan ngưng hiện.
Chỉ là hoàng kim cổ quan rất nhanh đã nhảy vào trong sương mù tím đen của Tà Vu Sơn, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Thiếu chủ.
Minh Vũ ngửa mặt lên trời gào lên bi thống, trong thanh âm toàn là vẻ tự trách áy náy và thống khổ, vang vọng trong đêm đen yên tĩnh, mãi lâu sau vẫn chưa dứt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui