Bất Diệt Long Đế


Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch đã trở lại!
Sau khi Lục Ly bóp nát ngọc phù cảnh báo, Vũ Hóa Thần lập tức quay về, có điều Lục Ly và Minh Vũ vòng đông lượn tây.

Tuy trên đường đi Lục Ly đều lưu lại dấu hiệu, Vũ Hóa Thần cũng tìm rất vất vả, lúc này mới đuổi kịp.
Tiểu Bạch bay tới, nhào vào trong lòng Lục Ly, thân thiết kêu lên.

Hàn Nguyệt tò mò nhìn Tiểu Bạch, Vũ Hóa Thần tới hành lễ:
- Thiếu chủ, thuộc hạ đến chậm, khiến ngươi vất vả rồi.
- Không sao!
Lục Ly xua tay, sau đó nhìn Vũ Hóa Thần nói:
- Năng lực uy hiếp của Tiểu Bạch thế nào? Nếu có mấy trăm con Thiên Quỷ Thử tấn công thì sao?
- Khà khà!
Vũ Hóa Thần giơ ngón cái về phía Tiểu Bạch:
- Đừng nói là mấy trăm con, cho dù mấy vạn con cũng không dám tới gần phạm vi năm trăm thước xung quanh Tiểu Bạch.
- Tốt, đi cứu người.
Lục Ly vung tay lên, lúc ban đầu không có năng lực cứu người, lúc này Tiểu Bạch trở lại, tất nhiên phải đi chung quanh xem có thể cứu được người không.
Lục Ly bảo Minh Vũ mang theo Hàn Nguyệt, Vũ Hóa Thần thì mang theo hắn, tùy ý đi loạn.

Hàn Nguyệt mở to hai mắt nhìn đám người Lục Ly, có chút không hiểu lời  nói của Lục Ly và Vũ Hóa Thần, con tiểu thú này lợi hại như vậy à?
- Chít chít.
Chỉ vừa đi được hơn mười dặm, liền gặp phải hơn mười con Thiên Quỷ Thử, lần này Minh Vũ không động thủ, Vũ Hóa Thần cũng không động thủ.

Tiểu Bạch đứng trên vai Lục Ly, lông bườm dựng đứng lên, trên người phát ra khí tức không biết tên, kêu to hai tiếng, những Thiên Quỷ Thử đó toàn bộ sợ hãi nằm rạp trên đất không dám động.
- Ha ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, vung tay lên bảo  Vũ Hóa Thần và Minh Vũ tiếp tục tiến về phía trước, Hàn Nguyệt há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, cho rằng đang nhìn thấy một con mãnh thú Hồng Hoang.
 Tiếp tục tiến về phía trước, sau ba nén hướng, Vũ Hóa Thần dừng bước, quát khẽ:
- Bên kia có người.
- Đi!
Lục Ly vội vàng dẫn người chạy tới, bên kia đám người đó đang chạy điên cuồng, hai Bất Diệt cảnh lưu lại chặn Thiên Quỷ Thử đuổi giết của .
- Tụ tập về phía chúng ta!
Lục Ly nhìn thấy người đang chạy ra bốn phương tám hướng thì lập tức gầm lên, Vũ Hóa Thần cũng gầm lên theo:
- Không muốn chết thì toàn bộ tới đây!
Vù.
Người ở xa lập tức chạy vội đến, nhìn thấy hai Quân Hầu cảnh thì toàn bộ đều mừng rỡ, rất nhiều người kích động đến độ thiếu chút nữa bật khóc.
Minh Vũ bay ra, phóng ra thế trấn áp Thiên Quỷ Thử, còn trảm sát sáu bảy thử nhân.

Một thanh niên nhìn thấy Minh Vũ trảm sát một thử nhân, lập tức khóc rống lên:
- Đại bá! Đừng giết đại bá của ta.
- Đó không phải đại bá của ngươi!
Lục Ly lạnh lùng nhìn hắn:
- Đại bá của ngươi đã chết rồi, đây là thử nhân, giữ hắn lại sẽ hại chết nhiều người hơn.
Thanh niên nhìn thấy đại bá của hắn đã bị Minh Vũ chém thành hai nửa, cả người mềm nhũn, quỳ gối khóc không thành tiếng.
Còn có mấy người thân của thử nhân bị trảm sát cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ, trong lòng Lục Ly lại không có nhiều dao động.

Lục Linh nói tử vong là chốn về của võ giả, bước vào con đường võ đạo phải có giác ngộ tử vong.
- Đi!
Sau khi xác định không còn ai, Lục Ly phất tay dẫn theo mười mấy người chậm rãi tiến về phía trước, trên người Tiểu Bạch phóng thích uy áp, trấn áp Thiên Quỷ Thử.
Lúc trước Lục Ly không muốn để lộ Tiểu Bạch, nhưng lúc này vì cứu người, hắn không quản được nhiều như vậy.

Trong nhóm người này có năng lực cướp đoạt Tiểu Bạch chỉ có Khương Hạo, nhưng sau khi nói chuyện với Khương Hạo thì hắn cảm thấy Khương Hạo chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy, mà lúc này cũng chưa gặp phải Khương Hạo, Lục Ly cũng không quản nhiều như vậy.
Mang theo mười mấy người, tốc độ tất nhiên chậm lại, trên đường đi thường xuyên gặp phải Thiên Quỷ Thử.

Có điều có Tiểu Bạch, tất cả đều không có vấn đề, Thiên Quỷ Thử cũng không dám đuổi giết.
Chờ khi chờ sắp tối, đại bộ đội đã đạt tới hơn năm mươi người.

Lục Ly còn gặp lại  tộc nhân của Hàn Nguyệt, hai công tử đó không chết, có điều nhân số của đội ngũ chỉ còn một nửa, có thể thấy được tình hình chiến đấu thảm thiết thế nào.
Trên đường không ngừng gặp phải quỷ động phun trào, cũng may vận khí của mọi người không tồi, quỷ động không phun trào ở gần bọn họ.
Trên đường đi ở rất nhiều chỗ đều có thể nhìn thấy Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, lại không ai dám đi thu thập, hiện tại Lục Ly là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của bọn họ, không ai dám rời khỏi Lục Ly.
Vũ Hóa Thần thì không quan tâm, chỉ cần có Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh thì lập tức đi thu thập, xem ra trong khoảng thời gian này hắn chắc thu hoạch không tồi.
- Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!
Trời sắp tối đen! Có Tiểu Bạch trấn áp, không cần cố kỵ Thiên Quỷ Thử công kích, đám người đã mỏi mệt lắm rồi, Lục Ly quyết định cho mọi người nghỉ ngơi qua đêm.
Mọi người tìm tới gần một ngọn núi lớn, cũng không hạ trại, dựa vào chân núi mà nghỉ ngơi.

Một bộ phận người đều có không gian giới chỉ, dự trữ lương khô nước trong, phân phát xuống rồi mọi người cắm đầu trầm mặc mà ăn.
Lục Ly tựa vào một tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Bạch thì cuộn mình trong lòng hắn, Vũ Hóa Thần cảnh giới, Minh Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Sắc trời rất nhanh liền đen xì, tối nay có mây đen, xung quanh tối tới khiếp người, khiến cho người ta không thở nổi, vô cùng oi bức, dường như trời sắp mưa.
Ầm!
Sau nửa canh giờ, trên chín tầng trời sáng lên một đạo lôi điện thô to, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Tiếp theo một tiếng sấm nổ vang, khiến Lục Ly tỉnh lại.
- Sắp mưa to rồi!
Lục Ly lẩm bẩm một tiếng, lại không lấy ra doanh trướng hoặc là đào sơn động.

Doanh trướng không cản được mưa to, rất nhanh bên trong sẽ đều là nước.

Về phần đào sơn động, vạn nhất trong sơn động  vừa hay có quỷ động phun trào thì sao? Đến lúc đó đám người đều không chạy được, cho nên chỉ có thể đội mưa thôi.
Một lát sau, mưa to tầm tã trút xuống, mưa này rất to, rơi xuống người có chút đau đau.

Trên trời sấm chớp đùng đùng, khắp nơi cuồng phong gào thét.

Xa xa tử quang ngút trời, hào quang lấp lánh, tối nay e là không ai có thể yên giấc rồi.
- A, Hạo ca.
Lúc này, phía đông truyền đến một tiếng kêu to thảm thiết, thanh âm chấn thiên động địa, đều là bi thống và nổi giận vô tận.

Mặc dù cách bên này chắc vẫn còn một đoạn cự ly, nhưng mọi người lại nghe thấy rõ ràng.
- Hạo ca? Khương Hạo?
Lục Ly và Vũ Hóa Thần nhìn nhau, con ngươi của hai người co rút lại, nghe tiếng hô của người này thì rất có khả năng là cường giả Quân Hầu cảnh.

Quân Hầu cảnh chỉ có ba người, được gọi là Hạo ca thì rất có khả năng là.

.

.

Khương Hạo chết rồi.
- Đi.
Lục Ly lập tức đứng dậy, muốn dẫn Vũ Hóa Thần đi xem, nhưng nghĩ nếu bọn họ đi rồi, vạn nhất nhóm người này gặp phải Thiên Quỷ Thử thì sao?
Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ một chútrồi hô khẽ:
- Toàn bộ đi theo chúng ta.
Đám người không dám có bất kỳ dị nghị gì, rời khỏi Lục Ly, Vũ Hóa Thần, Minh Vũ thì bọn họ đều phải chết, không ai dám nói nửa câu, cứ vậy ở trong bóng tối đội mưa mà đi về phía đông.
Sau khi đi được nén hương, phía trước truyền đến những tiếng nổ mạnh, đám người Lục Ly lập tức đẩy nhanh tốc độ.

Chờ sau khi trèo lên một ngọn núi nhỏ, thiên không hiện lên một đạo lôi điện, chiếu sáng khắp nơi, đám người Lục Ly đã thấy rõ bóng người ở xa xa.
Người bên kia cũng không nhiều, chỉ có chín người, tám người lúc này đang đại chiến với Thiên Quỷ Thử, xung quanh còn có rất nhiều cỗ thi thể.

Phía sau mọi người là một nữ tử mặc váy đỏ đang quỳ, ôm một cỗ thi thể khóc không thành tiếng.

.

.
- Khương Khởi Linh!
Lục Ly liếc một cái liền nhận ra, có điều sau khi lôi điện lóe lên, phía trước lại tối om.

Lục Ly vung tay dẫn đám người đi về bên đó, chờ sắp tiếp cận, thiên không lại đánh ra một đạo lôi điện chiếu sáng khắp nơi, đám người Lục Ly đã hoàn toàn thấy rõ cảnh tượng phía trước.
Phía trước chỉ có một Quân Hầu cảnh Khương Yển, dẫn theo mấy võ giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong đang khổ chiến.

Thiên Quỷ Thử ở xung quanh rất nhiều, ước chừng có bảy tám mươi con, còn có ba mươi thi thể của Thiên Quỷ Thử, bốn năm thi thể của võ giả.
Khương Khởi Linh quỳ gối, mặc váy đỏ, chân váy bên trái hoàn toàn rách nát, lộ ra cặp đùi trắng ngần, nàng ta lại hồn nhiên không biết.
Ôm một cỗ thi thể, chính là Khương Hạo, Khương Hạo đã không còn khí tức, Khương Khởi Linh nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ, nước mắt không ngừng chảy xuống, cùng nước mưa tụ thành một dòng.
Cả người nàng ta run rẩy, tay cũng run, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Ngoại công, ngoại công, Khởi Linh sai rồi.

Khởi Linh sai rồi.

Ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi.

Khởi Linh không hồ nháo nữa, chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại, nói gì Khởi Linh cũng nghe, ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi.
Gọi mấy tiếng, dường như thấy Khương Hạo không có bất kỳ phản ứng gì, Khương Khởi Linh đột nhiên giơ hai tay lên, ngửa mặt lên trời gào thét như bị bệnh tâm thần:
- Ông trời, vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao, vì sao....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui