Nhiên Huyết, Long Ngâm, Thú Trảo!
Lục Ly hiện tại đã có ba huyết mạch thần kỹ, hắn không biết vì sao lại như vậy.
Bởi vì với nhận thức của Minh Vũ và Vũ Hóa Thần, không ai có thể có hai loại huyết mạch thần kỹ, cho dù huyết mạch bát phẩm cũng chỉ có một loại huyết mạch thần kỹ.
Lục Ly cũng không nghĩ ra, việc này e là chỉ có tìm được Lục Nhân Hoàng mới có thể hỏi ra, dù sao tất cả đều là vì Thú Nha Lục Nhân Hoàng lưu lại.
Vô số việc lạ phát sinh trong cơ thể Lục Ly đều là do Thú Nha.
Sau khi Lục Ly mò mẫm tới nửa đêm, không nghĩ nhiều nữa mà im lặng tu luyện, chờ Hàn Vô Tâm tới.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, Hàn Vô Tâm đã tới, đi cùng hắn còn có tam trưởng lão Hàn Vô Khánh, cường giả Quân Hầu cảnh đỉnh phong của Hàn gia.
Sau khi Hàn Vô Tâm giới thiệu Hàn Vô Khánh, liền nói đến chính sự, nói hắn và Hàn Vô Khánh chuẩn bị dẫn theo một cường giả Quân Hầu cảnh hậu kỳ, ngày mai sẽ hộ tống Lục Ly tới Thần Khải Vực.
Chậm chạp tất sinh biến!
Tuy đêm qua hắn biểu lộ lập trường của Hàn gia, nếu Tống gia không muốn khai chiến với Hàn gia, chắc sẽ không dám xằng bậy.
Nhưng Lục Ly sớm tới Thần Khải Vực, trở lại Lục gia thì sẽ càng an toàn hơn, không cho Tống gia cơ hội để xuất thủ.
Lục Ly rất đồng ý với an bài của Hàn Vô Tâm, hắn cũng hận không thể sớm trở lại Lục gia.
Dù sao cha mẹ hắn vẫn đang ở dưới Hàn Băng Thâm Uyên, Lục Linh cũng sinh tử chưa rõ.
Lục Ly bảo Vũ Hóa Thần đưa toàn bộ chỗ Hồn Tinh còn lại cho Hàn Vô Tâm, đêm qua bỏ ra một trăm ức, trên người Lục Ly không còn nhiều huyền tinh, chỉ còn lại hơn bảy ngàn viên Hồn Tinh, tương đương vẫn hơn bảy mươi ức huyền tinh.
- Đây là...
Hàn Vô Tâm nhíu mày, Lục Ly có chút hổ thẹn nói:
- Trên người chúng ta giờ chỉ còn từng này, vốn chúng ta cũng có đủ huyền tinh để truyền tống tới Thần Khải Vực, nhưng đêm qua tiêu một trăm ức rồi nên chỉ còn lại ngần này.
Vô Tâm đại nhân, chỗ huyền tinh còn lại ngươi nghĩ biện pháp được không, sau khi ta trở lại Lục gia tất cả huyền tinh mà các ngươi chi ra ta sẽ trả lại đủ.
Hồn Tinh là bảo vật tu luyện Hồn Đàm, Lục Ly hiện tại chính là lúc cần tu luyện Hồn Đàm, nhưng hắn lại không quản được nhiều như vậy.
Không thể để Hàn gia đã hộ tống hắn về miễn phí lại còn bắt họ phải trả lộ phí.
Từ bắc bộ Trung Châu một đường truyền tống tới Thần Khải Vực, một người cần năm mươi sáu mươi ức huyền tinh.
Hiện tại đã đi được một đoạn cự ly, theo đó mà tính thì một người vẫn cần ba mươi bốn ức huyền tinh, Lục Ly đưa ra hơn bảy mươi ức huyền tinh, Hàn gia vẫn phải bỏ thêm một chút.
Hàn Vô Tâm cũng không nói gì, lần này nhà bọn họ đi ba người, cũng cần rất nhiều huyền tinh.
Sở dĩ lần này chỉ đi ba người, cũng bởi vì phí dụng truyền tống trên đường quá đắt.
Hàn Vô Tâm gật đầu, đi xuống an bài, Vũ Hóa Thần chờ Hàn Vô Tâm đi rồi, nhìn Lục Ly, nói:
- Thiếu chủ, ngươi tin Hàn Vô Tâm như vậy à, nếu.
.
.
Hắn lừa chúng ta thì sao.
- Ha ha!
Lục Ly cười nhạt nói:
- Chúng ta còn đường khác để đi à? Nếu Hàn Vô Tâm lừa chúng ta, chúng ta giữ lại những Hồn Tinh này cũng có tác dụng gì? Người đã chết thì còn để ý gì tới cái khác.
Vũ Hóa Thần im lặng, Lục Ly đi vào phòng tiếp tục tham ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa.
Đoạn thời gian trước hắn đã có khá nhiều tâm đắc, tiến triển không tồi, lúc này tất nhiên phải tranh thủ tất cả thời gian để tu luyện.
....
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Hàn Vô Tâm dẫn người tới, có điều lại là khi trời còn chưa sáng đã tìm tới.
Lục Ly cũng có thể lý giải, lúc này chính là lúc người ta ngủ say, hiện tại truyền tống sẽ dễ tránh được sự tra xét của thám báo.
Hàn Vô Tâm và Hàn Vô Khánh còn dẫn theo một hậu kỳ Quân Hầu cảnh hậu kỳ, cộng thêm ba người bọn Lục Ly, tổng cộng sáu người rất nhanh liền ra khỏi đại viện Hàn gia, đi tới cửa Hàn Nguyệt không ngờ đa chờ ở đây rồi.
Nàng ta cúi người hành lễ, cảm kích nhìn Lục Ly nói:
- Ơn lớn của Lục công tử, Hàn Nguyệt kiếp này không dám quên.
Nếu ngày sau Hàn Nguyệt có thành tựu, chắc chắn sẽ báo đáp.
Trên mặt Lục Ly lộ ra nụ cười sáng lạn, cũng không khách sáo, chỉ gật đầu nói:
- Hàn Nguyệt tiểu thư bảo trọng, có duyên gặp lại.
Sáu người Lục Ly rời đi, Hàn Nguyệt đứng ở đại viện nhìn bọn họ rời khỏi.
Khuôn mặt ngây ngô căng ra, môi mím chặt, mắt sáng lấp lánh, giống như đom đóm trong trời đêm.
Rất nhanh một đạo quang mang sáng lên, chiếu sáng cả nửa Thần Hỏa Thành.
Quang mang truyền tống này sáng rất lâu, rất rõ ràng là lần này truyền tống đi rất xa.
Thành trì này là của Hàn gia, người trong nhà truyền tống khẳng định không cần huyền tinh.
Hàn Vô Tâm không ngốc, khẳng định muốn truyền tống càng xa càng tốt, hắn lần này tới một vực thành xa nhất có thể truyền tống, Tinh Sa Thành.
Lần này truyền tống cả một canh giờ, Lục Ly đầu óc choáng váng, cảm thấy sau khi hai chân chạm đất thì hắn vội vàng túm lấy Minh Vũ ở bên cạnh mới không ngã ngồi dưới đất.
- Không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi không?
Hàn Vô Tâm quan tâm hỏi, Lục Ly lắc đầu.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, có thể truyền tống thêm mấy lần mới không dễ bị tra xét hành tung.
Hàn Vô Tâm vội vàng tiến vào một truyền tống trận, hắn đã sớm tính toán lộ tuyến, mỗi một lần truyền tống cần bao nhiêu huyền tinh cũng tính trước rồi.
Hắn ném ra một giới chỉ, thống lĩnh thủ hộ truyền tống trận bên này xem qua, sai người mở truyền tống trận, đám người Lục Ly lại bị bạch quang bao phủ, biến mất không thấy đâu.
Truyền tống, truyền tống, vẫn là truyền tống!
Lục Ly triệt để hôn mê rồi, chỉ có thể một đường bám lấy tay Minh Vũ mà truyền tống theo.
Hắn cố nhịn để không nôn, cắn răng kiên trì tiếp tục truyền tống.
Truyền tống liên tục hai mươi mấy lần, Hàn Vô Tâm mới ngừng lại, để Lục Ly nghỉ ngơi một hồi.
Ở trong khách sạn ăn một chút cơm, Lục Ly lại không ăn vào được gì, chỉ ngồi nghỉ ngơi.
Sau nửa canh giờ lại tiếp tục...
Một ngày này, Lục Ly hoàn toàn không biết mình đến nơi nào, cũng không biết truyền tống bao nhiêu lần.
Cho dù có người muốn giết hắn, e là hắn cũng chỉ có thể trơ mắt chờ chết, cả người hắn đều ngất ngây, không phân rõ đông tây nam bắc, chỉ có thể đi theo Minh Vũ.
Cho tới sau khi trời tối, Hàn Vô Tâm mới ngừng lại, hắn dẫn theo đám người Lục Ly tiến vào khách sạn.
Lại không an bài Lục Ly nghỉ ngơi trong phòng, mà là dẫn mọi người đi ăn cơm.
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, Hàn Vô Tâm nói khẽ:
- Tuy trên đường rất bình tĩnh, nhưng ta cảm thấy vẫn phải cẩn thận.
Chúng ta truyền tống liên tục, Tống gia cho dù muốn dở trò cũng khẳng định không thể bố trí.
Chỉ cần rời khỏi đông bắc bộ, đến đông bộ, bên kia chính là phạm vi thế lực của Lục gia, cho Tống gia một trăm lá gan cũng không dám tới bên đó gây sự, hơn nữa...!Lục công tử báo ra thân phận, tùy tiện có thể được đại gia tộc hộ tống, cũng sẽ an toàn hơn.
Mắt Vũ Hóa Thần và Minh Vũ sáng lên, Hàn Vô Tâm nói có lý, rời khỏi đông bắc bộ, nếu Tống gia xằng bậy sẽ chọc giận các đại gia tộc đông bộ.
Hơn nữa, đông bộ là địa bàn của Lục gia, Lục Ly tùy tiện hô một tiếng, đại gia tộc đông bộ lại không lập tức xuất động tới bảo hộ hắnà?
- Thiếu chủ, kiên trì thêm một chút!
Minh Vũ và Lục Ly nói, Lục Ly nghe thấy Hàn Vô Tâm nói vậy liền gật đầu, không nói gì.
Nghỉ ngơi một canh giờ, mọi người khởi hành ngay đêm, lại truyền tống cả một đêm, tới lúc hừng đông thì đến một phủ thành, Lục Ly đã triệt để không nhịn được mà nằm trên đất nôn mửa.
Hàn Vô Tâm cũng bất lực, cảnh giới của Lục Ly quá thấp, tuy luyện hóa Hồn Tinh được một đoạn thời gian, linh hồn tăng cường một chút, nhưng cứ liên tục truyền tống cự ly siêu xa như vậy vẫn không chịu nổi.
- Cách đông bộ còn xa lắm không?
Ở trong quảng trường nghỉ ngơi một canh giờ, Lục Ly ngẩng đầu nhìn Hàn Vô Tâm, người sau nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu liên tục truyền tống, truyền tống thêm một ngày một đêm là tới.
- Đi!
Lục Ly quát khẽ một tiếng, dẫn đầu tiến vào truyền tống trận.
Đến đông bộ Trung Châu thì hắn chính là đã về tới nhà, nơi đó là địa bàn của Lục gia, cũng là địa bàn của hắn.