Lục Ly tất nhiên không phải sợ tới choáng váng, hắn cũng không ngu xuẩn như vậy, đứng đây chờ chết, để người của Hàn gia và Vũ Hóa Thần, Minh Vũ hy sinh một cách vô ích.
Hắn cũng không phải tự biết trốn không thoát mà bỏ cuộc, hắn không phải người dễ bỏ cuộc, cho dù đến tuyệt cảnh hắn cũng sẽ liều tới cùng.
Sở dĩ đứng lại, kỳ thật...!Cũng là để liều một phen.
Hắn nhìn thấy thân pháp biến ảo ra tàn ảnh của Tống Hà, trong lòng bỗng dưng có sở ngộ.
Hắn lúc trước đã cảm ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa rất lâu, cũng đã có chút thành tựu, có điều vẫn có hai điểm mấu chốt vẫn chưa nghĩ thông.
Có lẽ là vào lúc nguy cơ sinh tử, khiến hắn kích phát ra tiềm lực, hoặc có lẽ là thân pháp của Tống Hà kích thích hắn.
Lúc này trong đầu Lục Ly đột nhiên có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt, giống như gạt mây mù nhìn thấy trời xanh.
Hắn vào khoảnh khắc đó đã hạ quyết tâm, quyết định liều một phen, toàn tâm toàn lực cảm ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa, xem xem có thể cảm ngộ thành công hay không.
Một khi cảm ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa thành công, hắn có thể dung hợp với huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh, cho dù Quân Hầu cảnh đỉnh phong cũng không phân biệt ra được chân thân của hắn, đến lúc đó hắn có thể dựa vào thần kỹ này để đào tẩu.
Tống Hà xuất thủ, lần này ngưng tụ ra mấy cây roi cực lớn, hóa thành mấy cái đuôi dài của cự long quét tới Minh Vũ.
Minh Vũ nhanh chóng lấy ra một kiện chiến giáp huyền khí Thiên cấp mặc vào, đồng thời phóng ra thế, trường kiếm bay múa, bắn ra từng đạo kiếm quang công kích trường tiên màu xanh tím.
Roi bị thế trấn áp, tốc độ biến thành chậm lại, bị Minh Vũ thoải mái chém trúng, bắn ra.
Rất nhiều kiếm quang bắn vào trong sơn mạch ở gần, phá vỡ sơn mạch, đá vụn bay đầy trời, bụi đất cuồn cuộn, tiếng nổ liên tiếp.
Tốc độ công kích của Minh Vũ rất nhanh, thân thể cấp tốc tránh né trong không trung, nhưng cảnh giới của hắn vẫn quá thấp, thế cũng chỉ là áo nghĩa nhị phẩm, đối với Tống Hà mà nói thì vẫn quá yếu.
Một cây trường tiên vẫn quét trúng Minh Vũ, chiến giáp Thiên cấp hắn vừa mặc vào vỡ nát, thân thể lại bay ra ngoài, người ở trong không trung, máu tươi bắn ra, thiên không nổi lên mưa máu lả tả.
Tống Hà là Quân Hầu cảnh hậu kỳ, huyết mạch thất phẩm, rõ ràng đã cảm ngộ áo nghĩa, tuy không nhìn ra là mấy phẩm, nhưng khẳng định là mạnh hơn Minh Vũ, thực lực của thực lực chênh lệch quá lớn.
Vù.
Minh Vũ lại bay tới, Đồng thời gầm lên với Lục Ly:
- Thiếu chủ, trốn đi.
Lục Ly không, thậm chí còn không có chút phản ứng nào, giống như không nghe thấy Minh Vũ nói gì.
Lúc này hắn không ngờ còn nhắm mắt lại, giống như một bức tượng đứng đờ trên núi nhỏ.
- Bùm!
Minh Vũ rất nhanh lại bị đập cho rơi xuống, lần này hắn không còn chiến giáp huyền khí Thiên cấp, xương cốt bị đánh gãy nhiều đoạn, đã biến thành một người máu.
Hắn nhìn tại chỗ vẫn đứng yên tại chỗ, trong lòng khẽ thở dài, xem ra hai người bọn họ phải chết ở đây rồi.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng phóng tới chỗ Lục Ly, chuẩn bị xem tình huống của Lục Ly, cuối cùng dồn hết lực lượng giúp Lục Ly một tay.
- Ha ha!
Tống Hà nhìn Minh Vũ bay về phía Lục Ly, cũng chậm rãi đuổi theo, trong mắt hắn Minh Vũ và Lục Ly chính là hai con kiến, thuận tay là có thể bóp chết.
- Thiếu chủ, thiếu chủ!
Minh Vũ xông tới bên cạnh Lục Ly gọi khẽ, hắn cũng không ăn đan dược chữa thương, dù sao cũng đều phải chết.
Hắn gọi to hai tiếng thấy Lục Ly vẫn không có phản ứng, chỉ có thể cầm kiếm đứng phía trước Lục Ly, hắn nhìn Tống Hà từ từ bay tới, lạnh lùng quát lớn:
- Người của Tống gia, thiếu chủ nhà ta chính là đệ tử trực hệ của Lục gia.
Nếu ngươi giết hắn, Tống gia các ngươi tuyệt đối sẽ bị Lục gia chém tận giết tuyệt.
- Tống Hà ta sợ quá!
Tống Hà cười lạnh một tiếng, lại phóng ra dây leo ngưng tụ thành năm cây trường tiên rạch phá trường không quật tới Lục Ly và Minh Vũ.
- Vù.
Minh Vũ sợ trường tiên đánh trúng Lục Ly, chỉ đành bay lên, vừa phóng thích thế vừa bắn ra kiếm quang màu vàng bạc.
Đáng tiếc hắn đã bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, làm sao có thể chống đỡ được công kích của Tống Hà?
Bùm!
Thân thể của Minh Vũ nặng nề ngã xuống, va vào giữa một sườn núi.
Lần này hắn ngay cả khí lực bay lên không cũng có, trường tiên của Tống Hà phá không mà đi, lập tức đã tới bên cạnh Lục Ly.
Có điều Tống Hà không lập tức kích sát Lục Ly, mà là dùng trường tiên tán ra, cuốn lấy Lục Ly.
Bản thân hắn thì bay xuống, thần niệm tỏa định một con tiểu thú trong tay áo Lục Ly.
Tiểu Bạch động rồi, từ trong tay áo của Lục Ly bay ra, cái miệng nhỏ nhắn há ra cắn cắn dây leo màu tím.
Dây leo này vô cùng chắc chắn, kiếm quang của Minh Vũ cũng chỉ có thể chặt đứt được mấy sợi là tiêu hao hết năng lượng.
Nhưng mà, dây leo rắn chắc này ở trong miệng Tiểu Bạch lại giống như một cái cành khô, lập tức bị cắn đứt, Tiểu Bạch cắn rất nhanh, dây leo cuốn lấy Lục Ly toàn bộ bị cắn đứt, còn không ngừng kêu to về phía Tống Hà.
- Quả nhiên không phải phàm vật!
Tống Hà mừng rỡ, thân thể hạ xuống trên núi nhỏ, mắt hắn nóng rực nhìn Tiểu Bạch, ôn nhu nói:
- Tiểu gia hỏa, đừng sợ đi theo ta về, ngươi muốn cái gì Tống gia chúng ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.
Vù.
Thân thể Tống Hà lóe lên, trên tay xuất hiện một bộ găng tay màu đen, tay dùng tốc độ khủng bố chộp tới Tiểu Bạch, muốn bắt Tiểu Bạch về.
Về phần Lục Ly ở bên cạnh, Tống Hà trực tiếp không đếm xỉa tới, một Hồn Đàm cảnh thì có thể uy hiếp gì tới hắn? Hắn thuận tay là có thể đập chết.
Ba mét, hai mét, một mét!
Mắt Lục Ly đột nhiên mở ra, trong mắt không ngờ lấp lánh ngân quang lạnh như băng, tay phải hắn cũng lặng lẽ giấu ra sau lưng.
Cả người lóe lên bạch quang, một biến thành hai, hai biến thành bốn, chỉ trong nháy mắt thân thể hắn không ngờ biến thành mười mấy.
Mười mấy Lục Ly lao về phía Tống Hà, hai người chỉ cách một mét, Lục Ly vừa khẽ động liền có cảm giác như vô số người xông về phía Tống Hà, bao vây lấy hắn.
Tống Hà nhướn mày, trong đầu hiện lên một ý niệm, thiếu niên này không ngờ còn biết huyền kỹ cao thâm như vậy?
Phản ứng của hắn rất nhanh, lập tức phóng ra thần niệm, muốn tỏa định chân thân của Lục Ly, sau đó thì bắt lại.
Hắn chưa hề nghĩ tới rút lui, theo hắn một Hồn Đàm cảnh cho dù công kích hắn, cũng không thể gây thương tổn tới hắn.
Hắn sai rồi, thật sự quá sai rồi!
Thần niệm của hắn không ngờ không thể phán đoán đâu là phân thân đâu là chân thân, hơn nữa lúc này sâu trong linh hồn hắn xuất hiện một cỗ nguy cơ trí mạng.
Loại nguy cơ này tới một cách rất mạc danh kỳ diệu, hắn mặc chiến giáp huyền khí Thiên cấp, thực lực cường đại, một Hồn Đàm cảnh sao có thể tạo thành nguy cơ trí mạng đối với hắn?
Ngay sau đó hắn cuối cùng cũng biết nguy cơ phát ra từ đâu, mười mấy phân thân xông về phía hắn, cùng lúc vung tay phải lên.
Nói một cách chuẩn xác thì đó không phải là một cái tay, mà là một thú trảo, một thú trảo lấp lánh ngân quang.
- Bùm!
Chiến giáp sau lưng hắn đột nhiên vỡ tung, không ngăn cản nổi một hơi thở, một cái móng sắc đã hung hăng đâm vào trong thân thể hắn, trực tiếp bóp nát tim hắn.
- Không.
Cho tới lúc này Tống Hà mới có phản ứng, hắn gầm lên như bị điên.
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh chiến đao cực lớn, bổ tới chân thân của Lục Ly ở phía sau, cho dù chết hắn cũng phải kéo Lục Ly chết chung.
- Minh Vũ trấn áp! Tiểu Bạch cắn chết hắn!
Lục Ly gầm lên, Minh Vũ ở cách đó không xa, nghe thấy một tiếng hét của Lục Ly, hắn theo bản năng phóng ra thế để trấn áp, trấn áp cả Tống Hà và Lục Ly.
- Vù!
Tốc độ của tốc độ giảm mạnh, Tiểu Bạch lại không chịu ảnh hưởng quá lớn, hóa thành một đạo bạch quang bắn ra, trèo lên cổ Tống Hà.
Một phát cắn đứt cổ Tống Hà, một cái đầu rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất, mắt vẫn còn mở to, đã chết không nhắm mắt.
Tống Hà, chết rồi!