Bất Diệt Long Đế


Khi thực lực của hai bên hoàn toàn không tương xứng, có phản kháng thế nào cũng vô dụng.
Mà khi một bên thực lực không yếu hơn đối phương quá nhiều, vậy sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Đương nhiên một ngươi muốn lấy yếu thắng mạnh thì nhất định phải biết vận dụng mưu kế cao minh.
Nếu Lục Ly muốn kích sát Tống Kiều, biện pháp duy nhất chính là tiếp cận Tống Kiều, sáng tạo điều kiện đánh lén thật tốt.  Huyết Trảo của hắn rất mạnh, có thể thoải mái xé rách nhục thân của Quân Hầu cảnh, tiền đề là phải tới gần kẻ địch, nếu không hắn sẽ bị kích sát một cách dễ dàng.
Hắn lộ ra vẻ mặt ủ rũ, biểu cảm nhận thua.

Minh Vũ cũng không phải loại ngu đần, hai người kẻ xướng người hoạ, Minh Vũ còn một thân toàn là máu, nhìn thì rất giống là có chuyện như vậy, chiến xa thượng cổ lại không hề dừng lại cứ thế tới gần Tống Kiều.
Tống Kiều không hiểu, Vũ Hóa Thần cũng không hiểu, Tống Kiều còn đang thắc mắc Tống Hà đi đâu rồi? Vì sao không cùng xuất hiện? Vì sao hai người này có thể lui về đây?
Vũ Hóa Thần thì lại đang nghĩ, vì sao Lục Ly lại muốn đầu hàng? Đây không phải là phong cách của Lục Ly, Minh Vũ cũng không phải là người như thế.
Tống Kiều và Vũ Hóa Thần rất nhanh liền có phản ứng, Vũ Hóa Thần thì là nghĩ ra rồi, Tống Kiều lại trở nên đề phòng, bởi vì chiến xa thượng cổ đã cách hắn một nghìn mét.
- Dừng lại!
Tống Kiều quát lên, huyết mạch ấn ký trên cổ cũng sáng lên, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

Hắn có thể tu luyện đến Quân Hầu cảnh hậu kỳ, tất nhiên không phải hạng ngu ngốc, Tống Hà không xuất hiện, đây là sơ hở lớn nhất.
Lục Ly nhìn Minh Vũ, người sau khống chế chiến xa dừng lại, Lục Ly chắp tay nói:
- Vị đại nhân này, trước tiên thả người của ta ra đã.

Tống gia các ngươi muốn cái gì ta sẽ đưa cái đó, các ngươi không phải muốn Tiểu Bạch à? Ta cho các ngươi!
Trong tay áo của Lục Ly một con tiểu thú bay ra, đứng trên vai Lục Ly, mắt Tống Kiều lập tức sáng lên.
Có điều hắn không buông bỏ đề phòng, lạnh giọng nói:
- Tống Hà đại ca đâu? Hắn không phải đi truy sát các ngươi à? Người khác đâu rồi?
- Bên kia...
Lục Ly chỉ về phương hướng đó, nói:
- Hắn và Hàn Vô Khánh đang giao thủ, Tống Phúc của nhà ngươi cũng ở bên đó.
Giải thích của Lục Ly rất hợp lý, Tống Kiều hơi buông lỏng đề phòng, ánh mắt hắn lại tỏa định Tiểu Bạch, quát to:
- Ném con tiểu thú này tới đây, ta sẽ tha cho người của ngươi!
Bắt Tiểu Bạch, đây là mục đích lần này của Tống gia, chuyện còn lại ngược lại không quan trọng.
Lục Ly lại lắc đầu nói:
- Trước tiên thả người đã, nếu không ta sẽ cùng chết với Tiểu Bạch.
- Được rồi.
Tống Kiều tự thấy thực lực cường đại, hơn nữa Vũ Hóa Thần lúc này đã vô cùng yếu ớt, hắn căn bản không sợ.

Hắn vung tay lên, dây leo đan vào nhau ở phía dưới tự động tản ra, giống như cánh hoa mở ra từng tầng, để lộ ra Vũ Hóa Thần đã bị trói như bánh thịt ở bên trong.
Vũ Hóa Thần thảm, Mộc Chi Nguyên huyết mạch này không chỉ có thể vây khốn người khác, còn có thể hấp thu sinh mệnh bản nguyên của võ giả, thân thể của Vũ Hóa Thần bị cuốn lấy, sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể không ngừng xói mòn, lúc này đã gài đi mấy chục tuổi, thân thể vô cùng yếu ớt.
- Thiếu chủ, đừng lo cho ta.
Vũ Hóa Thần lại gầm lên, trên người vẫn còn bị mấy dây leo cuốn chặt.

Hắn ra sức giãy dụa, lại thủy chung không thể giãy ra được, bộ dạng đã vô cùng yếu ớt.
- Ném tiểu thú cho ta, ta lập tức thả người.
Tống Kiều ngạo nghễ nói:
- Kỳ thật có giết các ngươi hay không cũng không quan trọng, chúng ta không thù không oán, chỉ muốn có được con tiểu thú này thôi.
- Được rồi!
Lục Ly giống như cam chịu số phận, nhìn Minh Vũ một cái, người sau khống chế chiến xa chậm rãi bay về phía trước, Lục Ly nhìn tiểu thú nói:
- Các ngươi phải đối đãi tốt với Tiểu Bạch, nó thích ăn Hồn Tinh.

Tiểu Bạch là Thú Hoàng, tính tình hơi lớn, các ngươi phải chiều nó một chút.
Lục Ly lải nhải mãi, trong lời nói đều là vẻ ai oán, giống như một lão mụ tử sắp gả con gái.

Tống Kiều nghe thấy Lục Ly nói Tiểu Bạch là Thú Hoàng, mắt lập tức sáng lên.
Tám trăm thước, năm trăm thước!
Tống Kiều cuối cùng cũng tỉnh ngộ, phẫn nộ quát:
- Dừng lại, ném tới đây!
- Đỡ lấy!
Lục Ly cầm Tiểu Bạch lên ném về phía Tống Kiều, mắt Tống Kiều sáng như tinh thần, Bản Mệnh Châu ở phía dưới sáng lên bay về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lại dường như có chút sợ hãi, thân thể lóe lên, không ngờ bay xuống dưới chạy trốn, tốc độ của nó rất nhanh, đạt tới cực hạn thì có thể sánh bằng võ giả Bất Diệt cảnh.
- Tiểu gia hỏa, đừng sợ!
Tâm tư của Tống Kiều đều bị Tiểu Bạch chiếm trọn, không ngờ mặc kệ Lục Ly và Minh Vũ, lập tức bay xuống muốn bắt Tiểu Bạch.
Chính là lúc này.
Cơ hội Lục Ly trăm cay nghìn đắng xây dựng ra cuối cùng cũng tới, hắn ra hiệu cho Vũ Hóa Thần, cả người từ trên chiến xa thượng cổ bay xuống.
Minh Vũ xuất thủ, ngưng tụ huyền lực đánh ra một chưởng, lại không phải nhắm vào Tống Kiều, mà là đập tới sau lưng Lục Ly.
Lưng Lục Ly bị một chưởng đánh trúng, cũng may có chiến giáp Thiên cấp bảo hộ, không bị thương thế nghiêm trọng.

Chỉ miệng phun ra một búng máu, thân thể hắn lại giống như như quả đạn pháo bắn về phía Tống Kiều.
Một chưởng này của Minh Vũ nắm rất chuẩn lực độ, chỉ khiến cho Lục Ly bị thương nhẹ.

Hắn và Lục Ly đã sớm dùng ánh mắt trao đổi một phen, một chưởng này của hắn là khiến Lục Ly tăng tốc, để Lục Ly tới gần Tống Kiều.
- Hả?
Tống Kiều vừa bay xuống, cảm thấy Lục Ly đang bay tới thì đột nhiên ngẩng đầu, trong tay hắn lập tức sáng lên huyền lực, muốn trảm sát Lục Ly.
- Ầm!
Phía dưới vang lên một tiếng nổ mạnh,  Vũ Hóa Thần đang vô cùng yếu ớt cả người lại bốc lên liệt hỏa hừng hực, đốt cháy dây leo.

Hắn cũng phóng lên cao, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, giống như mãnh thú chém tới Tống Kiều.
Cùng lúc đó, giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, một cái đầu người xuất hiện, hắn đột nhiên đập một cái, cười lạnh nói:
- Tống Hà đại ca của ngươi ở đây, đỡ lấy!
Một cái đầu nhuốm máu nặng nề đập tới, xoay tròn trong không trung, cặp mắt chết rồi vẫn mở to đó nhìn về phía Tống Kiều, khiến sâu trong linh hồn Tống Kiều truyền đến chấn động.
Thế của Minh Vũ tới rồi, thiên địa phong vân biến ảo, một cỗ thiên uy trấn áp xuống, trấn áp Lục Ly xuống dưới, thân thể của Tống Kiều cũng không thể tránh khỏi mà bị trấn áp.
Vũ Hóa Thần, Lục Ly, Minh Vũ, Tiểu Bạch, ba người một thú phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Hơn nữa là liên hoàn kế, từng bước khiến Tống Kiều bước vào cạm bẫy, từng bước trùng kích tâm linh của Tống Kiều, khiến hắn căn bản không rảnh để phản ứng, khiến hắn căn bản không làm ra được phản kích hữu hiệu.
- Di Hình Ảo Ảnh!
Lục Ly gầm lên một tiếng, Minh Vũ của vô cùng phối hợp khiến thế yếu đi, thân thể, ở trong không trung từ một phân thành hai, từ hai phân làm bốn...!biến ảo ra mười mấy phân thân.
Mười mấy phân thân này còn có thể tự hành động, từ bốn phương tám hướng phóng tới Tống Kiều.

Những phân thân này có một điểm giống nhau, một tay vẫn giấu trong tay áo, không nhìn thấy bàn tay.
- Chết.
Vũ Hóa Thần gầm lên, chiến đao trong tay phun ra hỏa diễm màu lam cuồn cuộn, mang theo thế kinh thiên, từ dưới bay lên, nặng nề bổ tới chân Tống Kiều.
Tống Kiều vừa bị phân thân củaLục Ly hấp dẫn, lúc này đột nhiên bừng tỉnh, Lục Ly chỉ là một Hồn Đàm cảnh, hắn có thể có lực công kích gì chứ? Phân thân của hắn nhiều như vậy, không phải để mê hoặc mình, hấp dẫn sự chú ý của mình à?
Hắn là đang phụ trợ cho công kích của Vũ Hóa Thần, Vũ Hóa Thần là chủ lực, Lục Ly chỉ là phô trương thanh thế!
Tống Kiều là Quân Hầu cảnh hậu kỳ, phản ứng tất nhiên rất nhanh, hắn lập tức phóng ra thần kỹ Mộc chi nguyên huyết mạch, dây leo đầy trời quét về phía Vũ Hóa Thần, muốn vây khốn Vũ Hóa Thần.
- Không đúng!
Hắn vừa phóng thích dây leo thì đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì...!Trong đầu hắn hiện lên một loại cảm giác nguy hiểm trí mạng!
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn thấy một móng vuốt màu bạc chộp tới đầu mình, một cỗ khí tức sâm hàn bao phủ toàn thân hắn, hắn cảm thấy giống như rơi vào hầm băng.
Bùm!
Đầu Tống Kiều giống như dưa hấu vỡ nát, Huyết Trảo của Lục Ly thuận thế đè xuống, một phát đập nát nửa người của Tống Kiều.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui