Thần Khải Thành!
Đệ nhất đại thành của Đông bộ, một tòa cổ thành có lịch sử trăm vạn năm, Lục gia chiếm thành trì này đã trăm vạn năm.
Thành trì này là thành trì lớn nhất Lục Ly từng thấy, nơi ánh mắt hắn có thể nhìn tới, toàn bộ đều là tường thành và lâu vũ, không nhìn thấy điểm cuối.
Tường thành rất cao là rất dầy, cao cả nghìn mét dầy cả mấy chục mét.
Tường thành này không thể ngăn cản võ giả vượt qua, có điều có thể xây tường thành cao như vậy, cũng thể hiện ra nội tình và khí phách của Lục gia.
- Thần Khải Thành có phạm vi ngàn dặm, bên trong có chín trăm ngàn con dân, thành trì này đã có trăm vạn năm lịch sử.
Thần Khải Thành từng gặp ba lần nguy cơ, thiếu chút nữa thì thành trì bị phá, cuối cùng cũng vẫn giữ được.
Thành trì này vẫn luôn ở trong tay Lục gia, đây là vương thành của đông bộ chúng ta.
Chỉ cần thành trì này chưa phá, không ai dám đến đông bộ chúng ta xằng bậy!
Mạc Diệp nhẹ giọng giải thích, tâm tình của Lục Ly càng thêm kích động, Vũ Hóa Thần và Minh Vũ cũng cảm khái không thôi.
Đây mới là nội tình của gia tộc bát phẩm, chiếm một tòa đại thành siêu cấp cả trăm vạn năm.
Càng tới gần, khí phái hào hùng của Thần Khải Thành càng tạo thành trùng kích lớn hơn đối với nội tâm của đám người Lục Ly, thành trì này dường như có một loại ma lực không tên, khiến người ta bất giác cảm thấy vừa kính sợ lại vừa áp lực.
Đám người Lục Ly nhìn thấy quân sĩ đứng trên tường thành, mặc chiến giáp màu vàng, toàn là Bất Diệt cảnh.
Cứ cách năm mươi thước lại có một người đứng, lặng yên không nhúc nhích như một pho tượng, nhìn qua cũng không biết trên tường thành có bao nhiêu quân sĩ.
Túc sát!
Tuy những quân sĩ này không phát ra bất kỳ khí tức gì, nhưng một cỗ túc sát chi khí lại vẫn đập vào mặt, khiến người ta theo bản năng cảm thấy áp lực, không dám ồn ào, không dám đi loạn.
- Dừng lại!
Phi thuyền thiết giáp còn chưa tới gần, một đội quân sĩ từ trên tường thành lao ra, một võ giả Quân Hầu cảnh trung kỳ dẫn theo mười Bất Diệt cảnh bay tới, ngạo nghễ đứng trong không trung, lạnh giọng nói:
- Thần Khải Thành phong thành, bất kỳ ai cũng không thể tiến vào.
Lục Ly không lên tiếng, Mạc Diệp từ đó phi thuyền thiết giáp đi xuống, chắp tay nói:
- Tại hạ Mạc Diệp, Bạch Dương Cung cung chủ dưới trướng Lam Sư Phủ, lần này có đại sự đặc biệt tới cầu kiến Lục gia trưởng lão.
Lục Ly bảo Mạc Diệp kín đáo thôi, Mạc Diệp vốn không nói rõ thân phận của Lục Ly, trước tiên tìm trưởng lão dẫn vào thành đã, tới gia tộc rồi nói.
Bạch Dương Cung cung chủ của thế lực Lục phẩm, Nhân Hoàng cảnh, ít nhiều gì cũng được tính là đại nhân vật.
Trên mặt thống lĩnh Quân Hầu cảnh phía trước lại không hề có bất kỳ dao động thần sắc nào, lạnh lùng nói:
- Không gặp, đã nói phong thành rồi.
Đừng nói là ngươi, trưởng lão của Lam Sư Phủ tới cũng không gặp.
Các trưởng lão sớm đã ra lệnh, bất kỳ ai cũng không gặp.
Mạc Diệp nhíu mày, nhìn Lục Ly, Lục Ly gật đầu, Mạc Diệp lại chắp tay nói khẽ:
- Tại hạ có tin tức về thiếu tộc trưởng muốn bẩm báo, xin thông bẩm cho các trưởng lão, bọn họ sẽ gặp ta.
- Thiếu tộc trưởng?
Trong mắt thống lĩnh đó lóe lên tinh mang, nghiêm giọng hỏi:
- Thiếu tộc trưởng nhà ai? Lục gia chúng ta á?
Mạc Diệp gật đầu, sắc mặt thống lĩnh này lập tức thay đổi, lại nghiêm giọng hỏi:
- Ngươi xác định có tin tức của thiếu tộc trưởng chứ? Việc này không thể nói lung tung, các trưởng lão trách tội xuống, ngươi và ta đều không gánh nổi đâu.
Mạc Diệp vẫn trịnh trọng gật đầu, thống lĩnh này nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Các ngươi chờ ở đây, ta lập tức đi bẩm báo với bát trường lão.
Lục gia thống lĩnh hóa thành một đạo lưu tinh bay vào trong thành, Mạc Diệp bay trở về, Lục Ly trầm mặc không nói, mặt không biểu tình lẳng lặng chờ.
Thời gian từng chút trôi qua, trên mặt Lục Ly vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương và hưng phấn.
Sau ba nén hướng, xa xa có hai bóng người phá không mà đến, người đi trước khí huyết như long tượng, nhìn một cái là biết Nhân Hoàng cảnh, là một lão già tóc trắng, từ xa nhìn lại rất là uy nghiêm.
Hai người rất nhanh đi tới trước phi thuyền thiết giáp, Mạc Diệp lại bay ra ngoài, hắn nhận ra phía trước phía trước, từ xa đã khom người nói:
- Mạc Diệp tham kiến bát trường lão.
Bát trường lão chắc cũng ấn tượng với Mạc Diệp, hơi gật đầu, ánh mắt lại quét tới đám người Lục Ly bên trên phi thuyền thiết giáp, đầu tiên là nhìn Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, sau đó nhìn lướt qua Lục Ly.
Hắn rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, sau đó trong mắt lại có tinh mang lóe lên, lại nhìn tới Lục Ly, sắc mặt già nua đã có chút kinh hãi, hắn nhìn một hồi rồi lên tiếng hỏi:
- Vị thiếu niên này là ai?
Mạc Diệp không lên tiếng, Lục Ly chắp tay nói:
- Tại hạ Lục Ly, tham kiến bát trường lão!
- Lục Ly? Ngươi.
.
.
Họ Lục?
Sắc mặt bát trường lão lại biến đổi, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, hắn mang theo một tia âm rung nói:
- Ngươi Lục Nhân Hoàng là quan hệ gì?
Lục Ly thản nhiên nói:
- Đó là gia phụ.
- Ầm!
Giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, bát trường lão và thống lĩnh Quân Hầu cảnh cùng mười võ giả Bất Diệt cảnh đều run lên.
Bát trường lão nhìn chằm chằm Lục Ly mấy lần, gật đầu nói:
- Giống, quá giống, quá giống!
Bát trường lão phản ứng rất nhanh, quay đầu trầm giọng nói:
- Tin tức vừa rồi, các ngươi ai dám tiết lộ, giết không cần hỏi!
Sau khi dặn dò một tiếng, bát trường lão bay tới, tóm lấy Lục Ly, nói:
- Đi, ta dẫn tới tới Trưởng Lão Đường.
Bát trường lão nhìn bọn Mạc Diệp, lại dặn dò:
- Dẫn bọn họ tới Nghênh Long Các.
- Nghênh Long Các?
Trong lòng Mạc Diệp vui như nở hoa, nơi này là nơi Lục gia tiếp đãi đệ tử của đại tộc bên ngoài, đệ tử của gia tộc thất phẩm cũng không có tư cách vào ở.
Lần này đưa Lục Ly trở về xem như là một công lớn rồi.
Bát trường lão mang theo Lục Ly bay vào trong thành, tốc độ rất nhanh, Lục Ly cũng không nhìn rõ cảnh vật phía dưới, chỉ cảm thấy cuồng phong phần phật.
Hắn chỉ có thể nhìn về phía trước, lại ở trong thành nhìn thấy một ngọn núi.
Ngọn núi đó cũng không tính là quá cao to, có điều ở trong thành lại giống như hạc trong bầy gà.
Từ xa nhìn lại, trên núi đều là thành bảo, kéo dài nhấp nhô, giống như một bảo tháp cực lớn, có người ở các tầng.
- Đó là nơi ở của tộc nhân Lục gia, Thần Khải Sơn!
Bát trường lão thấy cứ nhìn ngọn núi đó, giải thích:
- Trên núi này có ba mươi mấy vạn người, toàn bộ đều là tộc nhân của Lục gia.
- Ba mươi mấy vạn!
Trong lòng Lục Ly hơi rung động, quận thành bình thường e là chỉ có mấy chục vạn người? Một gia tộc như Lục gia lại có mấy chục vạn người, đấy còn là chưa tính Lục gia đệ tử chi thứ ở bên ngoài.
Tốc độ của Bát trường lão rất nhanh, trực tiếp bay lên trên đỉnh núi của Thần Khải Thành.
Đỉnh núi này càng khí phái hơn, khắp nơi đều là thành lũy lâu vũ, cổ thụ chọc trời, chính giữa không ngờ có một hồ nhân tạo nhỏ, phong cảnh tuyệt đẹp, giống như tiên cảnh.
Bát trường lão mang theo Lục Ly hạ xuống một tòa đại viện, phía trước đại viện có một tòa thành bảo uy áp khí phái, bên ngoài có có thủ vệ.
- Đi mời bọn nhị trưởng lão tới, có đại sự!
Bát trường lão quát khẽ, dẫn theo Lục Ly đi vào trong thành bảo.
Đi vào đại điện, Lục Ly nhìn lướt qua, lập tức trở nên kinh ngạc, trong đại điện này quá rộng rãi, có thể chưa được mấy trăm người.
Vù vù vù.
Bên ngoài rất nhanh có tiếng xé gió vang lên, tám người bước vào.
Những người đó có người nhìn thì như trung niên, có người thì giống như bát trường lão, râu tóc bạc trắng, toàn bộ đều là Nhân Hoàng.
Lục Ly nhìn tám người, phát hiện bọn họ đều đứng chung một chỗ, không phân chủ thứ? Hơn nữa vừa rồi bát trường lão cũng không nói mời tộc trưởng tới?
Điều này chứng tỏ trong tám người này không có gia gia của hắn, bát trường lão không phải nên ngay lập tức thông tri cho gia gia hắn à?
Lại nhớ tới nghe nói Lục gia đã xảy ra biến cố, cho nên mới phong thành mười năm, trong lòng Lục Ly đột nhiên có một loại báo hiệu điềm xấu.